Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 508: Cho cái bàn giao a

"Vương ca... Bọn họ đang tìm ngươi kìa." Hoa Vô Nguyệt nghe vậy kinh hãi, vội vàng nói. Trước đó Vương Viễn gan to mật lớn để người ta chặn trong phòng uy hiếp, bây giờ đàn em của người ta đã đến. Bọn đoàn trưởng này tìm Vương Viễn để làm gì, tất nhiên không cần nói cũng biết. Vương Viễn không những không tránh né chút nào, lại còn muốn người ta tới gặp hắn. "Ta biết mà..." Vương Viễn lại xem thường phẩy tay một cái nói: "Yên tâm đi! Sắp hết hai mươi tư tiếng rồi, bọn họ cũng nên suy nghĩ kỹ rồi." "Suy nghĩ kỹ?" Hoa Vô Nguyệt rối rắm: "Không phải Vương ca... Ngươi nói suy nghĩ kỹ là chuyện gì?" "Đương nhiên là chuyện để bọn họ ký khế ước, còn có chuyện gì khác sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại. "Được... Được thôi!" Hoa Vô Nguyệt cũng hoàn toàn bó tay, một mặt bất đắc dĩ nói: "Vương ca... Không phải huynh đệ không kéo ngươi đâu, ta cũng biết ngươi có bản lĩnh... Nhưng hiện tại loại tình huống này, ngươi sẽ không thật sự cho rằng ngươi có thể để bọn họ ký giấy bán thân cho ngươi đấy chứ?" Nói đến đây, Hoa Vô Nguyệt vẫn không quên nhắc nhở Tử Thần một câu: "Lão Diệp, Vương ca không đi, ngươi có đi không... Bây giờ ngươi theo ta đi còn kịp." Tử Thần dù sao cũng là bạn cũ của Hoa Vô Nguyệt, Hoa Vô Nguyệt tự nhiên không thể trơ mắt nhìn bạn mình đi theo Vương Viễn chịu chết. Dù Hoa Vô Nguyệt cũng biết Vương Viễn có thủ đoạn cấp đồ thành, nhưng mấy trăm vạn người giác tỉnh phía dưới cũng không phải bù nhìn, giống như mấy tên đoàn trưởng kia nói, mọi người cùng nhau xông lên, ngươi có mạnh nữa cũng đánh không chết ngươi thì chẳng lẽ còn không hao chết được ngươi sao? Nhưng tình hình của Vương Viễn hiện tại là như thế nào? Sự việc đã náo loạn đến nước này, ngươi hoặc là chạy, hoặc là xuống nước xin lỗi, có người đứng ra giữ thể diện, cũng chưa chắc sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Kết quả người ta bên này quân đã đến trước thành, vậy mà còn như không biết chuyện gì, vẫn còn ở đó nghĩ đến chuyện bắt người ta ký giấy bán thân cho mình, cái này mẹ nó chẳng phải đầu óc có vấn đề sao? Tục ngữ có câu, lời hay khó khuyên thằng sắp chết. Gia hỏa này căn bản không biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, cũng không biết mình đang trong tình cảnh nào. Cùng loại người này nói nhiều hơn nữa cũng vô ích, muốn chết thì cứ chết đi, bạn của mình vẫn là nên kéo được thì kéo. "Không được lão Hoa! Ta cùng Vương ca ở đây xem chuyện gì xảy ra rồi lát nữa ta lại đi chơi với ngươi." Tử Thần cũng phất tay, thái độ rất là kiên quyết. Tử Thần cùng Lý Thức Châu còn không giống nhau. Hắn cùng Vương Ngọc Kiệt là những người đã đi theo Vương Viễn từ thời đại trò chơi. Dù là Lý Thức Châu hay Lương Phương, bọn họ có khả năng có lúc sẽ chất vấn một chút hành vi của Vương Viễn. Nhưng Tử Thần, từ đầu đến cuối đối với Vương Viễn cũng không có chỗ nào nghi ngờ. Bởi vì hắn rõ ràng tính cách của Vương Viễn hơn bất kỳ ai. Chuyện này nếu không có nắm chắc, Vương Viễn chắc chắn cũng sẽ không làm như thế. Cho dù việc này nhìn qua rất không hợp lẽ thường. Nhưng đã Vương Viễn làm như vậy, khẳng định có lý do của hắn, trong mắt Tử Thần mấy người, Vương Viễn chính là đạo lý. Ai bảo hắn là người biết lẽ phải cơ chứ. "Tốt! Vậy ta tôn trọng ngươi!" Hoa Vô Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải quay người xuống núi dựa theo yêu cầu của Vương Viễn, thông báo cho đám đoàn trưởng dưới núi lên phòng quan sát gặp Vương Viễn... Biết được Vương Viễn ở phòng quan sát trên đỉnh núi, một đám đoàn trưởng sợ qua chậm liền xông lên núi. "Đậu xanh rau má! Thằng họ Vương, hóa ra ngươi ở đây trốn tránh!" Đến phòng quan sát, thấy Vương Viễn mấy người quả nhiên đều ở trên khán đài, một đám đoàn trưởng kích động sắp khóc. Đậu má, người của mình đều đã vào vị trí, mọi người thật sự sợ Vương Viễn chạy hoặc chết rồi, chẳng phải cái màn giả vờ này cho ai xem. Giả bộ ngầu mà không được tích sự gì thì thà không giả còn hơn. Dù sao ngậm ngùi còn khó chịu hơn cả ăn c**t. "Trốn? Các vị, các ngươi dùng từ có chút không thỏa đáng." Vương Viễn nghe vậy cười phẩy tay một cái nói: "Đối với các ngươi, ta còn cần trốn sao? Không biết là ta bảo lão Hoa thông báo các ngươi đến gặp ta sao?" "Ờ..." Mọi người hơi sững sờ. Xác thực, mới đích thực là Hoa Vô Nguyệt đến thông báo cho mọi người đến phòng quan sát gặp Vương Viễn, hiển nhiên tiểu tử này căn bản không có ý định trốn tránh, chuyện này làm người ta rất lúng túng. Bất quá cũng có người rất nhanh phản ứng kịp, trực tiếp chỉ vào Vương Viễn kêu lên: "Thằng họ Vương, ngươi làm cái trò gì đó! Đừng tưởng rằng ngươi lải nhải là chúng ta không dám làm gì ngươi, ngươi nhìn xuống dưới núi xem liền biết tình cảnh bây giờ của ngươi thế nào." "Ừm! Ta thấy rồi, người của các ngươi đều tới." Vương Viễn bình tĩnh gật đầu. "Không sai! Người của chúng ta đều đến rồi! Bây giờ ngươi còn có gì để nói nữa?" Một đám đoàn trưởng ngươi một câu ta một lời lớn tiếng quát hỏi Vương Viễn. "Đồ chó! Vừa rồi là ngươi ép chúng ta ký giấy bán thân đúng không?" "Mẹ nó, là ngươi uy hiếp chúng ta đúng không!" "Ngươi còn muốn ép chúng ta một trăm vạn." "Hắn còn định cắt cổ ta!" "Còn nhốt chúng ta trong phòng nghị sự!" Tội ác của Vương Viễn, đơn giản là tội lỗi chồng chất. Mới kia là mọi người đánh không lại Vương Viễn, hiện tại mọi người đã mang đao dẫn người, trăm vạn đại quân đã vây quanh Nhị Lang Sơn, cũng không tin thằng họ Vương này còn dám phách lối như vậy. "Ừm! Những điều các ngươi nói ta đều làm qua." Vương Viễn cũng không phản bác. "Cho nên, bây giờ ngươi còn không định xin lỗi sao?" Đám người lại hỏi. "Không sai! Sau đó lại bỏ ra một trăm vạn, cho chúng ta coi như tổn thất tinh thần phí." Những người này là hiểu được "Lấy đạo của người vẫn trị người". "Còn nữa!" Lúc này, một tên đoàn trưởng khác lên tiếng nói: "Quyền sở hữu thành chủ Cẩm Thành cũng phải để cho người phụ nữ kia của ngươi giao ra!" "Có lý!" Các đoàn trưởng khác nghe vậy, cũng nhao nhao kêu ầm lên: "Không sai! Mẹ nó ngươi một thằng người ngoài, dựa vào cái gì vậy quyền sở hữu thành chủ Cẩm Thành của chúng ta?" "Đúng đấy! Chỉ là một con đàn bà mà cũng xứng làm thành chủ của chúng ta?" "Ta cảm thấy nên nhường chức thành chủ lại cho ta, sau đó ta sẽ phong đất lãnh thổ Cẩm Thành cho mỗi người đang ngồi!" Đã có người bắt đầu ngay tại chỗ chia của. "Đánh rắm vào mặt mẹ mày! Thành chủ đừng có mơ, phong lãnh địa cũng không đến phần mày đâu, bất quá trước đây thành chủ dáng dấp cũng không tệ, đem nàng chia cho mày, mày ôm ấp nàng qua ngày đi." Mọi người rối rít nói. "Không được! Ta đối với trẻ con không có hứng thú, cái lão già ngực lớn kia, ngược lại ta có thể miễn cưỡng tiêu thụ một chút." Đoàn trưởng kia nhìn Lương Phương một chút, cười hết sức YY. "Trẻ con?" Vừa nãy tên đoàn trưởng ngu xuẩn muốn quyền sở hữu thành chủ, Vương Ngọc Kiệt cũng không có chút tâm lý dao động nào, nhưng nghe đến hai chữ "Trẻ con", Vương Ngọc Kiệt "bá" một tiếng, sắc mặt liền thay đổi. "Già?" Lương Phương cũng trong nháy mắt đen mặt, từ sau lưng móc ra một thanh chiến chùy. "Ừm!" Nhưng mà Vương Viễn đối mặt với một đám đoàn trưởng yêu cầu vô lý, vẫn như cũ không có chút rung động nào, khẽ mỉm cười nói: "Các ngươi nói những điều kiện này, đều không nằm trong tính toán của ta." "Vậy ngươi mẹ nó còn tính cái gì nữa?" Đám người giận tím mặt. "Ta đang nghĩ, sắp quá hai mươi bốn tiếng rồi, các ngươi suy nghĩ kỹ chưa?" Vương Viễn nói. "? ? ? ? ?" "! ! ! !" "Suy nghĩ kỹ?" "Tính toán cái gì?" Một đám đoàn trưởng nghe vậy, trong đầu toàn là dấu chấm hỏi. "Đương nhiên là chuyện khế ước!" Vương Viễn từ trong ngực móc ra khế ước nói: "Các ngươi không phải cho là ta đang nói đùa chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận