Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 362: Giáo đường! !

Chương 362: Giáo đường! ! Nhiều người quả nhiên năng lượng to lớn. Dưới sự dụ hoặc của phó bản thạch, chỉ chưa đầy một ngày, Vương Viễn đã góp đủ vật liệu xây dựng giáo đường. Tốc độ này, so với việc trực tiếp cướp đoạt còn nhanh hơn. Dù sao, ngươi giết người cướp của cũng cần thời gian, còn Vương Viễn thì chỉ cần ngồi một chỗ là có tất cả. Ngươi tình ta nguyện, tài nguyên trao đổi. Đôi bên cùng có lợi... Đá phó bản Vọng Nguyệt Hồ, từ lúc đầu có thể đếm trên đầu ngón tay, biến thành nở rộ khắp nơi. Cứ khoảng ba bốn khu dân cư thì sẽ có một cái đá phó bản. Chỉ trong một ngày, gần như tất cả giác tỉnh giả ở Giang Bắc thành đều có thể tự do vào phó bản. Đồng thời, thái độ của giác tỉnh giả Giang Bắc thành đối với Vương Viễn cũng chuyển từ e ngại ban đầu thành kính ngưỡng. Bởi vì trước đó, mọi người bị Diệp Lâm thu phí phó bản cao ngất làm cho sợ hãi, cho rằng Vương Viễn sẽ lũng đoạn tất cả phó bản, rồi sẽ còn làm quá hơn, thậm chí trực tiếp không cho tất cả giác tỉnh giả, trừ người của thôn Ngưu Gia, đi cày phó bản. Ai ngờ, Vương Viễn không những không làm quá, cũng không phong tỏa phó bản, mà ngược lại còn dùng năng lực của mình xây dựng đá phó bản ở tất cả các khu dân cư của Giang Bắc thành. Cái này mẹ nó… giống như ở một thành phố cực kỳ thiếu nước, chỉ có ba giếng nước, thì một lần duy nhất lại đào ra hơn trăm cái giếng vậy. Đây là công đức gì vậy? Đơn giản chính là Bồ Tát sống a! Điều càng khiến mọi người cảm thấy rung động là, tất cả việc xây dựng đá phó bản đều miễn phí… Mọi người chỉ cần cung cấp vật liệu là được. Đá phó bản đấy… Đồ vật quý hiếm như vậy, cần vật liệu thì có gì là lạ chứ? Đừng nói miễn phí, cho dù Vương Viễn thu phí, mọi người cũng cảm thấy hắn đang tạo phúc cho cả một vùng. Dù sao, so với tiền mà nói, mọi người càng thiếu phó bản hơn… "Lão đại… ngươi làm nhiều phó bản như vậy, chúng ta sẽ không bị thiệt hại gì sao?" Thấy Vương Viễn làm ra nhiều đá phó bản như vậy, Vương Cửu Thần cũng có chút lo lắng. Trong mắt người bình thường, tài nguyên là thứ đương nhiên phải độc chiếm. Nhất là phó bản, đây là tài nguyên có thể trực tiếp tăng lên thực lực của giác tỉnh giả, cả Giang Bắc thành ba cái đá phó bản đều ở trong lãnh địa thôn Ngưu Gia, đây chính là độc quyền tài nguyên. Về sau còn không phải kiếm bộn sao? Nhưng Vương Viễn lại muốn lấy ra chia sẻ cùng mọi người… Việc này làm đảo lộn quan niệm của Vương Cửu Thần. "Ha ha!" Vương Viễn lại cười ha ha nói: "Chúng ta có tổn thất gì sao?" "Cái này... ngược lại là không có." Vương Cửu Thần lắc đầu. Dù đá phó bản nhiều, nhưng đối với giác tỉnh giả thôn Ngưu Gia mà nói, cũng không hề tổn thất gì. "Vậy ngươi sao lại nói có tổn thất? Chỉ là không kiếm được tiền tài bất nghĩa mà thôi." Vương Viễn thản nhiên nói. "Tiền tài bất nghĩa..." Vương Cửu Thần như có điều suy nghĩ. "Tầm nhìn nên xa một chút." Vương Viễn nói: "Thế giới này đầy rẫy nguy hiểm, chỉ có chúng ta mạnh lên thì vô dụng, tất cả mọi người đều mạnh lên, chúng ta mới có thể an toàn hơn... Bằng không, một mình ta độc chiếm đá phó bản chẳng phải sẽ càng tốt hơn, vậy ta làm gì cho các ngươi có thể đi đánh phó bản chứ?" Nói đến đây, Vương Viễn tiếp tục: "Thế giới này không phải của riêng chúng ta, tất cả mọi người đều có quyền trở nên mạnh mẽ... Nếu một người lũng đoạn tài nguyên, vậy đến khi tái diễn quái triều, một người có thể gánh nổi sao? Chúng ta cùng nhau mạnh lên, thế giới này mới có thêm hi vọng, chứ không phải trước hết để ta mạnh lên, sau đó lũng đoạn tất cả tài nguyên, nghiền ép nô dịch những người khác." "Cái này..." Vương Cửu Thần giật mình, nhìn Vương Viễn với ánh mắt càng thêm kính trọng, đồng thời hình tượng của Vương Viễn trong lòng Vương Cửu Thần cũng càng thêm vĩ đại. Cách cục a! Đây chính là cách cục a! ! Suy nghĩ của mình, nhiều nhất chỉ là có thể dẫn một đoàn mạo hiểm, còn cách cục của Vương Viễn, lại có thể lãnh đạo toàn nhân loại! ! Tận thế... chỉ có người như thế mới có hy vọng. Giờ khắc này, Vương Viễn trong mắt Vương Cửu Thần đã trở thành hy vọng của nhân loại. Cái gì gọi là tính giai cấp, mình còn là đảng viên đây, còn không có tính giai cấp như Vương Viễn, Vương Cửu Thần cảm thấy mình thật kém cỏi. Đương nhiên, Vương Viễn không có nói cho Vương Cửu Thần biết là, càng nhiều người vào phó bản thì lợi ích của Vương Viễn sẽ càng cao, quan trọng nhất là, còn có thể thu hoạch được thêm một đợt vật liệu... Cớ sao mà không làm chứ... Dù sao dù Giang Bắc thành có bao nhiêu đá phó bản, mọi người cũng sẽ muốn đi cày phó bản. Trước kia chỉ có ba cái, các giác tỉnh giả Giang Bắc thành vẫn thường lái xe hơn trăm cây số để đi đánh phó bản. Hiện tại có vô số đá phó bản, mọi người đi ra ngoài là có thể đánh phó bản, khác biệt chỉ là bây giờ dễ dàng và nhanh hơn, số lần mọi người đi đánh phó bản mỗi tuần sẽ thêm lên mấy lần so với trước đây mà thôi. Đã kết quả sẽ không thay đổi quá nhiều, vậy tại sao không để mọi người được thuận tiện hơn chứ. Thu hoạch vật liệu, đồng thời, còn có thể làm cho mình thu được thêm một đợt thiện cảm. Hiện tại, cả Giang Bắc thành, ai mà không biết Vương Đại Thiện Nhân cơ chứ. Về phần tổn thất... ở đâu ra tổn thất... tất cả đều là lợi ích tốt đẹp a. Vương Viễn không phải là người làm ăn lỗ vốn.... Vật liệu thu thập đã xong. Vương Viễn trở về hang ổ của mình. Một ngày một đêm trôi qua. Một tòa giáo đường xuất hiện bên trong căn hầm dưới đất của Vương Viễn. Không sai! ! Là bên trong căn hầm dưới đất. Tuy bây giờ chỗ ẩn nấp của Vương Viễn đã đủ an toàn, nhưng Vương Viễn vẫn phải dự phòng những tình huống xấu nhất. Dù sao không ai biết ngày mai sẽ đón nhận nguy hiểm như thế nào. Phải biết rằng, ở tận thế năm 120, các cao thủ xuất hiện lớp lớp cũng không thể đánh lui ma tộc, có thể thấy thực lực của ma tộc mạnh mẽ đến mức nào. Mọi người bây giờ chỉ đang nhìn sự an nhàn thôi, có trời mới biết sự an nhàn này sẽ kéo dài được bao lâu. Giáo đường, đây là kiến trúc để Vương Viễn triệu hồi các đơn vị anh hùng, là căn cơ lập thân của Vương Viễn, đương nhiên phải xây dựng ở nơi an toàn nhất. Mà Vương Viễn biết nơi an toàn nhất, chính là căn hầm dưới đất của hắn…. Mở cửa giáo đường ra, Vương Viễn dẫn theo mấy lão nhân của gia thuộc viện, hưng phấn bước vào giáo đường, mấy người này đều là tâm phúc của Vương Viễn. Vương Ngọc Kiệt... là tình giao mạn tính. Lương Phương, là có tình cảm hoạn nạn có nhau. Tiểu Trương, cũng đã từng vào sinh ra tử. Tiêu Cường, càng là người trung thành ủng hộ Vương Viễn. "Đây chính là kiến trúc huấn luyện kỹ năng mục sư sao?" Nhìn giáo đường trước mắt, Lương Phương không khỏi cảm khái. Là một chức nghiệp mục sư, đây là lần đầu tiên Lương Phương tiến vào giáo đường. "Không sai! !" Nhìn tượng thần Quang Minh trên cây thập tự giá ở phía đối diện, Vương Viễn xúc động lệ nóng doanh tròng. "Vương ca… huynh làm sao vậy?" Thấy bộ dạng này của Vương Viễn, tất cả mọi người đều mờ mịt. Vì sao một Tử Linh pháp sư tin vào hắc ám và tử vong lại sùng kính thần Quang Minh đến vậy, thậm chí còn cảm động đến khóc? "Không có gì! Không có gì!" Vương Viễn vội vàng khoát tay nói: "Tiểu Trương, Tiểu Cường, các ngươi cùng tỷ Phương đi dạo nơi này... ta và Tiểu Kiệt đi lấy chút đồ!" Nói rồi, Vương Viễn tiện tay kéo Vương Ngọc Kiệt vào trong đội ngũ, sau đó hai người biến mất ở cuối hành lang. "Chậc chậc chậc... thật biết chơi a." Tiểu Trương nhìn bóng lưng hai người biến mất, không nhịn được mà lộ ra nụ cười xấu xa. "Hả?" Tiêu Cường thì một mặt mờ mịt. Còn Lương Phương thì đỏ bừng cả mặt. "Hắc hắc! Tỷ Phương." Tiểu Trương cười hì hì nói: "Ngươi nói bọn họ ở bên trong làm cái chuyện kia, có bị Phật Tổ trách phạt không?" "Sẽ không!" Lương Phương cười khoát tay. "Vì sao?" "Bởi vì cái tên treo trên kia là Quang Minh thần, chứ đâu phải Phật Tổ mà lo!" Lương Phương hung hăng liếc Tiểu Trương một cái. "Có lý!" Tiểu Trương sờ lên cằm, như có điều suy nghĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận