Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 531: Người tốt Vương Viễn

"Chinh chiến? Vòng địa?" Nghe Vương Viễn nói vậy, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
"Ý ngươi là để chính bọn chúng tàn sát lẫn nhau! Ai mạnh thì kẻ đó lấy được nhiều đất hơn?" Tử Thần mắt sáng rực lên: "Như vậy kích thích sao?"
Phải nói, Tử Thần thoạt nhìn là một người khá khiêm tốn, tư duy lại cấp tiến đến vậy.
"Nuôi cổ! Đúng! Nuôi cổ!" Lý Thức Châu nghe vậy cũng nói: "Vương ca, ngươi mới là người chơi độc a?"
"Hắc! Quả thực quá đen tối!" Vương Ngọc Kiệt tặc lưỡi cảm thán.
Mình muốn cho những tên đáng ghét này biến mất, cũng chỉ là một ý nghĩ cực đoan, chứ không thực sự làm như vậy.
Vương Viễn lại ác độc vô cùng, trực tiếp để bọn chúng công phạt lẫn nhau... Tranh đoạt địa bàn, người tốt nào mới nghĩ ra được việc này chứ.
"Các ngươi điên rồi sao?"
Vương Viễn nghe vậy lập tức tối sầm mặt: "Ta khiêm tốn nho nhã chính trực đạo đức mẫu mực thế này, một bậc thánh hiền, đại anh hùng, đại thiện nhân, trong mắt các ngươi lại chẳng ra gì à?"
"Trời ơi! Lão thiên gia mau cho tôi điếc đi."
Đại Bạch mấy người không chịu nổi nữa, bịt tai ngồi xổm trong góc tường, trông chán sống vô cùng.
"Có gì thì từ từ nói, đừng làm người khác buồn nôn được không?" Vương Ngọc Kiệt trừng mắt nhìn Vương Viễn nói: "Rốt cuộc ngươi muốn gì?"
"Để bọn chúng vâng mệnh khuếch trương!!"
Vương Viễn tiện tay kéo tấm bản đồ Cẩm Thành xuống, chỉ vào vị trí Ma giới chi hải bên trên nói: "Lấy Cẩm Thành làm điểm xuất phát, lấy Ma giới chi hải làm trung tâm, tất cả mạo hiểm đoàn bao quanh Ma giới chi hải tỏa ra bốn phía khuếch trương, một đường xây tường thành, đất đai chúng đánh xuống, tài phú cướp được đều thuộc về chúng, chúng ta chỉ cần ngồi đây thu thuế là được."
"Xong, mưu đồ lớn rồi? Đại Hàng Hải?" Nghe Vương Viễn nói vậy, mọi người lần nữa ngây ngẩn cả người.
Vừa rồi là do nghe không hiểu, còn tưởng Vương Viễn lại định làm chuyện xấu.
Lúc này là do nghe quá rõ, bởi vì bọn họ phát hiện Vương Viễn vẫn trước sau như một là một nhân tài.
Trong đầu toàn là tính toán, trong bụng toàn là ý nghĩ xấu xa.
Hay lắm!
Tên này là muốn không tốn một xu, liền đem mấy cái mạo hiểm đoàn đang đóng quân ở Cẩm Thành đuổi hết ra ngoài... Hơn nữa còn có thể để những người này giúp mình khai khẩn đất đai lại còn nộp thuế.
Mấu chốt là, những việc nghe qua đã thấy là ý nghĩ hảo huyền, đặt vào chỗ Vương Viễn lại hết sức hợp lý, không tìm ra một chút sai sót.
"Anh... Anh Nữ vương?" Tử Thần ngẩn người một hồi, lẩm bẩm, chuyện này khiến hắn nhớ tới mấy thế kỷ trước, thời đại Đại Hàng Hải của phương Tây.
Tất cả hải tặc, đều vâng lệnh Nữ vương cướp đoạt... Tất cả đều hợp pháp, chỉ cần đúng hạn nộp thuế là được.
Thời đại Đại Hàng Hải mở ra, trực tiếp thúc đẩy chủ nghĩa tư bản xâm chiếm thuộc địa trên toàn cầu, cũng khiến đế quốc mặt trời không lặn vang danh tứ hải, trở thành bá chủ thế giới.
Đương nhiên, chính sách chư hầu tự trị này, sớm đã có từ thời Thương Chu, sau đó quân chủ trung ương tập quyền mới dần dần biến mất.
Không ngờ, Vương Viễn lại mang cái trò này ra.
"Không sai!"
Vương Viễn nói: "Lịch sử là một vòng tuần hoàn, dưới mặt trời chẳng có gì là mới mẻ cả, bây giờ chúng ta vốn dĩ ở vào thời kỳ đầu của loạn thế... Đương nhiên cũng phải phát triển từ xã hội sơ khai, chế độ chư hầu chắc chắn là biện pháp phát triển nhanh nhất."
Lời của Vương Viễn hoàn toàn chính xác và rất có đạo lý.
Nếu như giống như trước đó nói, đem đất đai của Cẩm Thành phân phong cho từng mạo hiểm đoàn, sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề.
Thứ nhất, đất đai Cẩm Thành hiện tại chắc chắn không đủ để chia.
Thứ hai, sẽ không tránh khỏi việc bất công, mọi người chắc chắn lại vì việc phân chia vị trí không tốt, hoặc là đất đai của mình nhỏ hơn của người khác mà sinh ra mâu thuẫn.
Cuối cùng, tất cả mọi người sẽ có tâm lý lười biếng, lãnh chúa một khi đã được phong đất, cơ bản cả đời cũng chỉ như vậy... Khi đó, tất cả mọi người chắc chắn đều sẽ ở vào trạng thái an nhàn và bình yên, mà sinh hoạt an nhàn không chỉ làm tất cả mọi người mất đi sức chiến đấu, còn sẽ khiến họ mất đi dã tâm.
Như vậy, Cẩm Thành chắc chắn không thể nào phát triển được.
Dù sao hiện tại bọn họ cũng chỉ là làm công cho Vương Ngọc Kiệt và Vương Viễn... Dù có làm tốt thế nào, cũng không có không gian phát triển, chi bằng cứ giậm chân tại chỗ.
Nhưng nếu cho bọn chúng quyền chinh phạt... Vậy chẳng khác nào xí nghiệp nhà nước chuyển thành tư doanh.
Sau này làm bao nhiêu thì đều là cho mình hưởng, chỉ cần nộp thuế định kỳ là được, làm nhiều thì ăn nhiều, lười biếng thì ăn ít.
Địa khu Tây Nam rộng lớn như vậy, ngươi không làm thì có người khác làm.
Trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn sẽ không thể lười biếng được một chút nào.
Khi đó, đất đai của Cẩm Thành chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng mở rộng, đương nhiên cũng sẽ phát triển với tốc độ cao.
"Đạo lý thì chúng ta hiểu... Nhưng bọn chúng nhỡ không phục thì sao?" Lý Thức Châu cau mày hỏi.
Chư hầu lớn mạnh rồi tự lập xưng vương, trong lịch sử đâu chỉ có một hai lần.
Đất đai mạo hiểm đoàn càng lớn, chúng tự ý làm theo ý mình, bỏ mặc ngươi, chẳng phải là mất công à?
"Không sao!" Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Ủy quyền là có thời hạn, một năm hết hạn, nộp thuế thì có thể gia hạn, không nộp thuế thì ta cho hủy bỏ... Kết cục khi lãnh chúa bị hủy bỏ đất phong là gì chắc mọi người đều biết cả rồi chứ?"
"Tê..." Mọi người hít sâu một hơi.
Được rồi, thằng nhóc này vẫn là hung ác nhất.
Đất phong, tất cả các mạo hiểm đoàn đều hiểu, chỉ có lãnh địa được lãnh chúa cao cấp phân phong mới là lãnh địa được bảo hộ.
Một khi bị hủy bỏ đất phong, vậy mảnh đất đó sẽ là đất vô chủ... Trên đất vô chủ lại có của cải có lương thực... Đó chẳng khác nào một miếng thịt mỡ lớn, xung quanh thì lại có cả đống mạo hiểm đoàn như lang đói.
"Ta cũng có một vấn đề!"
Lúc này, Lương Phương nãy giờ vẫn im lặng cũng hỏi: "Mất bao công tài nguyên mới gom lại được, giờ lại thả chúng ra, chẳng phải là công cốc sao?"
"Không!"
Vương Viễn nói: "Trước kia lúc chưa chỉnh hợp thì tài nguyên thuộc về tư nhân, bây giờ tài nguyên phân tán, cũng là tài sản công, cho nên trước kia chúng vì bản thân khuếch trương lãnh thổ để thu tài nguyên, bây giờ thì chúng khuếch trương lãnh thổ để thu tài nguyên cho chúng ta... Bản chất vẫn là chịu chúng ta quản chế."
"6!" Lương Phương nghe vậy giật mình, hướng Vương Viễn giơ ngón tay cái lên: "Thật không ngờ, người có bộ óc như cậu mà trước tận thế lại thảm đến vậy."
"Đúng vậy a..." Những người khác cũng nhao nhao bày tỏ không hiểu.
Theo lý thuyết, với đầu óc của Vương Viễn, tùy tiện bươn trải kiểu gì cũng có thể phất lên được, kết quả lại thành một game thủ chuyên nghiệp... Điều này có chút không đúng.
"Thời thế tạo anh hùng!" Vương Viễn thản nhiên nói: "Dù ngươi có tài năng kinh thiên động địa, phun ra nuốt vào cả vũ trụ, trong thời bình cũng không dùng được, không bằng có một người cha tốt thì có ích hơn."
Nói đến đây, Vương Viễn lại nói tiếp: "Huống chi, ta vẫn là một người tốt, cũng chỉ có trong thời đại loạn lạc này mới có thể thỏa sức vẫy vùng."
"Cút đi!"
Đám người đồng loạt giơ ngón giữa.
Vốn còn cảm thấy những gì Vương Viễn vừa nói có triết lý, ai ngờ câu sau lại toàn nói nhảm.
Ngươi mà là người tốt... thì chắc người ở đây ai cũng là thánh nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận