Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 412: Sắc Màu Rực Rỡ mạo hiểm đoàn

"Ngươi... ngươi... ngươi..." thích khách chỉ vào Vương Ngọc Kiệt, rõ ràng đã không thốt nên lời.
Xa xa cung tiễn thủ cằm cũng sắp rớt xuống đất. Có thể học được đánh lén bằng cung tiễn, tự nhiên không ai yếu kém, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, đồng đội cao thủ đương nhiên cũng không tầm thường. Hai người này cho dù là trong game hay ngoài đời thực đều là những cao thủ tinh anh tuyến đầu. Không thể nói uy chấn tứ phương nhưng cũng coi là có chút danh tiếng.
Thế nhưng tên thích khách kia trong tay Vương Ngọc Kiệt lại không qua nổi một chiêu. Điều kỳ lạ hơn chính là, cung tiễn thủ đánh lén mà lại bị bắt gọn! Đúng vậy! Bị tay không bắt gọn!! Cái này mẹ nó... Hai người đều choáng váng. Cái này mẹ nó là dạng hack game gì vậy? Sao lại có thao tác không tưởng tượng nổi như thế này.
Lưu Đại Vệ trước đó từng chứng kiến Vương Ngọc Kiệt ra tay, nhưng chuyện tay không bắt được đòn đánh lén này... Cũng khiến hắn kinh hồn bạt vía. Cái quái gì vậy? Mấy người này đều... Có thể đừng có làm mấy trò này được không...?
Ngược lại, Vương Viễn vẫn thản nhiên như thường. "Bốp!" Vương Viễn tiện tay búng tay một cái. Triệu hồi ra Đại Bạch mấy người, bao vây thích khách lại.
"Chạy mau!!" Thấy vậy, thích khách lập tức nhắn tin cho cung tiễn thủ. "Chạy không thoát đâu..." Cung tiễn thủ lại giơ tay lên, từng bước đi về phía Vương Viễn mấy người. "???" thích khách ngơ ngác không hiểu. Thật tình không biết, Lão Lục đã vòng ra sau lưng cung tiễn thủ, khống chế hắn lại. "Thấy chưa... Ta đã bảo không cần thiết mà." Vương Viễn nhìn hai người nói.
Hai người: "...". "Yên tâm đi, ta không có địch ý, thật chỉ là đến làm nhiệm vụ." Vương Viễn khoát tay với Đại Bạch mấy người, nói: "Thả bọn họ ra."
Đại Bạch mấy người nhao nhao đứng sau lưng Vương Viễn. Hai người lúc này mới dịu giọng xuống. Xem ra Vương Viễn thực sự không có địch ý. "Ta tên là Vương Viễn!" Vương Viễn tự giới thiệu, sau đó chỉ Lưu Đại Vệ cùng Vương Ngọc Kiệt, nói: "Bọn họ là bạn của ta." "Ta là Vạn Mạch." thích khách cũng chỉ cung tiễn thủ bên cạnh nói: "Hắn là Phương Quỳnh, chúng ta là một đoàn mạo hiểm gần đây, các ngươi chạy đến đây làm nhiệm vụ gì?" "Một nhiệm vụ ẩn." Vương Viễn nói: "Các ngươi có biết Liệt Diễm Chi Hải ở đâu không?" "Hả??" Vạn Mạch và Phương Quỳnh đều ngơ ngác: "Cái quái gì vậy? Chạy đến đây tìm biển, ngươi đùa à?"
Ban đầu hai người còn nghĩ Vương Viễn là cao thủ, kết quả Vương Viễn vừa mở miệng lại giống kẻ ngốc. Đại ca à, đây là phía Tây Nam đấy, đi về phía tây một chút là đến cao nguyên Thanh Tạng rồi, ngươi chạy đến đây tìm biển gì chứ? Tìm biển chẳng phải là phải đi phía đông à? "Nhiệm vụ hiển thị ngay ở đây." Vương Viễn nói: "Không phải thế bọn ta cũng không chạy đến đây, chắc chắn là ở gần đây thôi." "Vậy thì chúng ta chịu, ngươi có thể đến khu trung tâm Cẩm Thành, tìm đội trưởng Sắc Màu Rực Rỡ mạo hiểm đoàn, hắn là đội trưởng mạo hiểm đoàn lớn nhất ở Cẩm Thành, hẳn là từng nghe qua biển gì đó." Phương Quỳnh nói.
"Sắc Màu Rực Rỡ... Cái tên đoàn mạo hiểm này... thật là..." Nghe đến tên đoàn mạo hiểm này, Vương Viễn nhíu mày, luôn cảm thấy đây là một đoàn toàn nữ.
"A... Sắc Màu Rực Rỡ mạo hiểm đoàn!! Ta nghe nói rồi!!" Đúng lúc này, Lưu Đại Vệ đột nhiên lớn tiếng nói: "Đội trưởng của bọn họ có phải là có được bụi hoa không?"
Ngoài Vương Viễn ra thì những người còn lại, kể cả những gánh hát rong sau tận thế đều không có ý định đổi tên. Tên gọi của đội nhóm trong game thế nào thì giờ tên vẫn vậy. Dù sao nhận diện độ cao cũng dễ làm việc. Cũng dễ dàng tìm đến những người quen. Ban đầu các thành viên của đội còn dễ liên hệ với nhau. "Không sai, trước kia ở trong game gọi cái tên đó, xem ra các ngươi cũng nghe qua hắn rồi." Thấy Lưu Đại Vệ biết cái tên đó, hai người bọn họ chẳng thấy lạ gì. Xem ra mạo hiểm đoàn Sắc Màu Rực Rỡ trước đây trong game cũng khá nổi tiếng.
"Đâu chỉ là nghe nói qua thôi chứ, danh tiếng của hắn lẫy lừng như sấm bên tai." Lưu Đại Vệ kích động nói, đó chính là lính đánh thuê vương Có Được Bụi Hoa mà. "Lính đánh thuê vương!!" Nghe Lưu Đại Vệ nói vậy, Vương Viễn cũng có chút ấn tượng. Cái bang hội này là một phòng làm việc rất nổi tiếng.
Phòng làm việc bình thường đều sẽ làm mấy việc kiếm tiền, đào quặng loại hình, để trợ giúp những người chơi khác trong game. Cao cấp hơn thì làm thương nhân, mua rẻ bán đắt. Đoàn lính đánh thuê Sắc Màu Rực Rỡ lại đi con đường khác, họ chuyên làm giúp nhiệm vụ. Tỉ lệ hoàn thành còn đặc biệt cao. Cho dù là nhiệm vụ khó nhằn cỡ nào thì họ cũng giải quyết được.
Hơn nữa những người này ai cũng thực lực cường hãn, còn hỗ trợ làm nhiệm vụ truy sát PK. Cứ hễ bọn họ đã nhận đơn thì cao thủ cỡ nào cũng sập bẫy. Vì vậy làm việc vô cùng nổi danh. Đến mức ở trong game, lão đại của bọn họ, Có Được Bụi Hoa có một biệt hiệu gọi là lính đánh thuê vương. Mặc dù cái tên này nghe có chút khoa trương, nhưng không một ai nghi ngờ thực lực của bọn họ cả.
Không ngờ phòng làm việc này lại ở Cẩm Thành, còn hỗn thành đoàn mạo hiểm số một Cẩm Thành. Quả nhiên người có thực lực ở đâu cũng phát sáng. Nếu không nổi bật thì chỉ chứng tỏ người này không có bản lĩnh thực sự.
"Hai vị có thể giúp ta dẫn tiến một chút không?" Vương Viễn suy nghĩ một chút, rồi hỏi. Trong game Vương Viễn đại khái có thể tự mình liên lạc Có Được Bụi Hoa. Ở ngoài đời thì một số việc không đơn giản vậy. Ở vùng đất xa lạ này, xung quanh toàn người xa lạ, mà lại đều không mấy thân thiện. Muốn làm chút chuyện thì nhất định phải tìm người dẫn mối một chút. Bằng không sẽ có rất nhiều phiền phức không cần thiết. Mọi người đến làm nhiệm vụ nên đương nhiên cố hết sức tránh phức tạp. "Cái này..."
Nghe Vương Viễn nói vậy, hai người hơi khó xử. "Sao thế?" Vương Viễn móc từ trong ngực ra mười đồng vàng đưa cho hai người, nói: "Yên tâm, ta sẽ không để các ngươi làm không công đâu." "!!!!" Hai người thấy đồng vàng thì mắt sáng rỡ. Tiếp đó Vạn Mạch có chút ngượng ngùng khoát tay một cái, nói: "Vương ca, chúng tôi không phải có ý đó, chủ yếu là người nhỏ nhoi như tụi này, mình cũng không có tư cách gặp được Hoa lão đại, nói chi đến dẫn tiến."
"Thế à... vậy cũng không sao." Hiểu ra là hai người này không đủ tư cách rồi. Không biết nói sao thì thật rắc rối. Vương Viễn cười, nhét tiền vào tay Vạn Mạch, nói: "Các ngươi có thể cung cấp thông tin này cho ta thì đã rất cảm ơn rồi. Tiền này các ngươi cứ cầm đi."
"Ôi chao..." Vạn Mạch vội nhận lấy tiền nói: "Mặc dù chúng tôi không đủ tư cách, nhưng tôi biết một người luôn được Hoa lão đại muốn chiêu mộ, nếu như hắn có thể dẫn các người đi, Hoa lão đại nhất định sẽ giúp." Tiền bao giờ cũng rất hữu dụng, chỉ cần có tiền thì kể cả không đủ tư cách, họ cũng sẽ cố hết sức giúp bạn. "Ồ? Hắn ở đâu?" Vương Viễn kinh hỉ nói.
"Ngay tại căn phòng không xa nơi ẩn núp của chúng tôi." Vạn Mạch nói: "Tôi xem như quen với hắn, người cũng tốt, chỉ có hơi cổ quái, tôi dẫn mọi người đến đó nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận