Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 467: Địch trú ta nhiễu

Chương 467: Địch trú ta nhiễu.
Dựa theo nguyên bản lịch sử.
Lần này ma tộc quy mô xâm lấn thế giới loài người, là lấy nhân loại thảm bại mà kết thúc.
Cả nước mấy trăm tòa thành thị, chỉ còn sót lại mấy chục tòa.
Nhưng lần này, có thôn Ngưu gia tung ra tin tức, trong phạm vi toàn thế giới tất cả thành chủ đều sớm chuẩn bị kỹ càng.
Cho nên ngày đầu tiên thủ thành, từng thành thị đều tương đối thuận lợi.
Nhất là Giang Bắc thành bên này, bốn đường ma tộc binh sĩ, trong đó hai đường bị nhân loại giác tỉnh giả đánh cho tơi tả, một đường bị đánh thương vong thảm trọng, còn có một đường sửng sốt không thể công phá phòng tuyến, có thể nói là đại thắng lợi.
Những thành thị khác mặc dù chiến tích không chói mắt như vậy, nhưng đã sớm gia cố thành phòng, bày sẵn cạm bẫy và chuẩn bị chiến thuật, đối mặt quân đoàn ma tộc tiến công cũng coi như có đề phòng, quân đoàn ma tộc chắc chắn là một chút tiện nghi cũng không chiếm được.
. . .
Giang Bắc thành! Khu vực phòng thủ Nam Sơn.
Theo yêu cầu của Vương Viễn, bốn chi quân thủ vệ trừ thương binh ra, những giác tỉnh giả khác không ai về thành mà ở lại ngay tại chỗ xây dựng căn cứ tạm thời.
Bởi vì theo Đại Bạch bọn họ nói, ma tộc rất gian trá.
Dù đã rút quân, chưa chắc sẽ không tập kích.
Nhất là quân đoàn ma tộc Bạch thiên không chiếm được chút lợi nào, giờ phút này tự nhiên là tức tối, rất có thể nửa đêm thừa lúc mọi người nghỉ ngơi sẽ đến tập kích bất ngờ.
So sánh, ở lại đây tương đối an toàn hơn một chút.
Nơi giao nhau của bốn chi quân thủ vệ, là một cái doanh trại lớn.
Vương Viễn đang ngồi ở vị trí chủ soái, triệu tập từng đoàn trưởng mạo hiểm đoàn đến họp.
"Hôm nay mọi người làm rất tốt! Nhất là mạo hiểm đoàn Cửu Hòa và mạo hiểm đoàn Đương Đại, chiến thuật của các ngươi rất hoàn mỹ." Vương Viễn xưa nay không tiếc lời khen ngợi người khác.
Mặc dù không biết ai bố trí chiến thuật, nhưng việc thủ vệ phía Kiến Thiết Lộ, hoàn toàn chính xác làm Vương Viễn hai mắt sáng lên.
"Không ngờ Vương lão đại một mình trấn giữ một đường, còn có thời gian xem chúng ta." Nghe được lời Vương Viễn nói, Tôn Tư Minh rất kinh ngạc.
"Làm chủ soái, ta đương nhiên phải xem xét toàn cục." Vương Viễn mỉm cười.
Gã Nephis này tuy không dùng được gì, nhưng được cái biết bay, tầm mắt cùng hưởng xuống, việc phòng giữ từng giao lộ Vương Viễn đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tử Thần lôi đại pháo ma tinh ra sớm, cũng là do Vương Viễn chỉ huy.
Nếu theo tính cách của Tử Thần, ít nhất phải đợi thương vong rồi mới tung át chủ bài.
Tiếp đó Vương Viễn lại hỏi: "Tôn lão đại, quân sư của các ngươi là ai vậy?"
"Là một huynh đệ của ta." Tôn Tư Minh vội vàng trả lời: "Hắn đi bố phòng, không có ở đây."
"Bố phòng?"
Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Đi bố phòng ở lãnh địa ma tộc đúng không?"
"Cái này..." Tôn Tư Minh nghe vậy sững sờ: "Sao ngươi biết?!"
"Có thể bày bố được chiến thuật này, tự nhiên hiểu được kế sách nhiễu địch." Vương Viễn nói: "Thật không ngờ Giang Bắc thành chúng ta lại có nhân tài như vậy."
"Ngài... ngài vậy mà biết hắn đi làm gì rồi?!" Tôn Tư Minh nghe vậy càng kinh ngạc.
Không sai, Tề Diệu Văn thừa dịp đêm tối, mang theo một ít thích khách đi đến lãnh địa quân đoàn ma tộc phóng hỏa.
Theo lời Tề Diệu Văn thì việc quan trọng nhất của hai quân đối địch là không được để đối phương dễ chịu, đốt một mồi lửa coi như không giết được binh lính ma tộc, có thể khiến chúng hoảng sợ cũng đáng.
Việc này do Tề Diệu Văn tự chủ quyết định, có thể nói là hành động bí mật.
Ngoài Tôn Tư Minh, ngay cả bên mạo hiểm đoàn Cửu Hòa cũng chỉ có số ít người biết.
Vậy mà Vương Viễn đoán được, gã này thật đáng sợ.
"Ha ha! Vì người của ta cũng đi!" Vương Viễn cười nói: "Quân sư của ngươi lại nghĩ giống ta. . . Ta rất muốn được gặp mặt hắn."
"Đợi hắn về rồi." Tôn Tư Minh biến sắc, vội vàng nói.
Đồng thời thầm nghĩ: "Mẹ nó, thằng chó chết này, đừng có đào người của tao ngay trước mặt tao."
"Yên tâm đi! Ta sẽ không đào người của ngươi." Vương Viễn dường như đoán được Tôn Tư Minh đang nghĩ gì, nói thẳng: "Ai cũng quen với đội của mình rồi, ta coi như cưỡng ép lôi hắn đến cũng chẳng có tác dụng gì. . . Hắn là người thông minh, biết sau này phải làm như thế nào."
. . .
Doanh địa của ma tộc!
"Cháy rồi! Cháy rồi!"
Theo một tiếng gào thét, toàn bộ doanh địa của ma tộc hỗn loạn cả lên.
Chỉ thấy một mảng lớn hỏa diễm từ giữa doanh địa lan rộng khắp nơi, cực kỳ dễ thấy trong đêm tối.
Mặc dù lửa không lớn lắm, nhưng gây ra sự khủng hoảng cho quân đoàn ma tộc.
Vốn ở vào trạng thái tinh thần căng thẳng, quân ma tộc bị một mồi lửa này thiêu đốt khiến bọn chúng suýt chút nữa phản ứng quá khích.
Nhất thời loạn thành một mớ hỗn độn.
Bị thiêu chết không được mấy tên, ngược lại bị giẫm đạp chết vô số.
"Hả?"
Bên ngoài doanh địa của ma tộc.
Tề Diệu Văn nhìn ánh lửa phía trước, không khỏi ngây người tại chỗ.
"Ai đó, chạy nhanh vậy?"
Thích khách bên cạnh Tề Diệu Văn thấy vậy, đều ngơ ngác.
"Không phải người của chúng ta. . ." Tròng mắt Tề Diệu Văn hơi híp lại: "Chắc là người của mạo hiểm đoàn khác! Giang Bắc thành của chúng ta còn có cao thủ khác?!"
"Ai vậy? Lại có thể cùng Văn ca nghĩ giống nhau." Các thích khách đều không thể tin được.
Trong mắt bọn họ, Tề Diệu Văn chính là bậc thầy chiến thuật hàng đầu.
Cũng là trụ cột lớn nhất của mạo hiểm đoàn Cửu Hòa.
Vô luận là thực lực cá nhân hay khả năng chỉ huy, cũng đều là tồn tại vô song.
Lại có người có thể nghĩ ra chiến thuật giống Tề Diệu Văn, điều này thật khó tin.
"Tám phần là thằng họ Vương kia." Tề Diệu Văn híp mắt nói.
"Họ Vương. . . Hắn lợi hại vậy sao?" Mọi người kinh ngạc hỏi lần nữa.
Thật ra ở Giang Bắc thành, khi nhắc đến thôn Ngưu Gia, tuyệt đại bộ phận người đều có ấn tượng với ba người Trịnh Long, người thật sự biết Vương Viễn cũng không nhiều lắm, người có ấn tượng thì lại biết đến việc hắn xây dựng phó bản thạch tại các nơi ẩn nấp.
Giống như một người làm công nghệ hơn.
"Rất lợi hại! Trước đây ta đã bị hắn gài bẫy một lần rồi." Tề Diệu Văn gật đầu.
Sau đó Tề Diệu Văn nói: "Đã có người của hắn tới, vậy thì không cần dùng đến chúng ta."
"Vậy nên chúng ta. . . không cần làm theo kế hoạch nữa sao?" Các thích khách ngây người nói.
"Không cần!" Tề Diệu Văn nói: "Người ta dám trực tiếp phóng hỏa vào quân đoàn ma tộc, khẳng định có thủ đoạn lợi hại hơn chúng ta."
Nhiệm vụ mà Tề Diệu Văn giao cho mọi người lúc trước là sắp xếp mấy thích khách ở các hướng khác nhau để lần lượt phóng hỏa.
Phía đông một mồi lửa, phía tây một mồi lửa.
Thay nhau làm.
Để quân ma tộc mệt mỏi về thể xác, tinh thần căng thẳng cao độ, trạng thái tổng thể là thể xác và tinh thần đều mệt, đã đạt đến mục đích quấy rối quân tâm.
Mà bên phía Vương Viễn, người phóng hỏa chính là Tử Thần. . . Một pháp sư tinh thông ma pháp không gian, có thể tùy thời mở cổng truyền tống đi lại ảo diệu.
Không nói đến những cái khác, chỉ riêng tọa độ phóng hỏa của mồi lửa vừa rồi, Tề Diệu Văn và đồng bọn cả đêm cũng không dám bén mảng tới gần. Nếu không vì thực lực không đủ, Tử Thần có thể trực tiếp ám sát Thống soái lĩnh quân xâm lược lần này, ma vương.
Bây giờ Tử Thần có thể thần không hay quỷ không biết lẻn vào phóng hỏa, thủ đoạn của hắn liếc qua cũng thấy được, chắc chắn ở trên Tề Diệu Văn và đám thích khách kia một bậc.
Việc hắn đến đây quấy rối ma tộc, chắc chắn là không cần đến sự hỗ trợ của người khác. Ngay cả khi Tề Diệu Văn và đồng bọn có đến cũng chỉ làm nhiễu loạn tiết tấu của Tử Thần, cản trở chứ không giúp được gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận