Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 625: Ta làm hiệu trưởng

"Ngưu b.ứ.c a Ngưu ca!"
Nghe Vương Viễn nói vậy, một đám khô lâu đều cạn lời.
Không thể không nói hai con súc sinh này đúng là một cặp trời sinh.
Lão súc sinh thì liều mạng chiếm tiện nghi.
Còn tiểu súc sinh thà chết không chịu thiệt.
Hắn đến xây trận truyền tống, ngươi đòi ta tiền thuê đất.
Bên này trở tay cái liền, vì cảm ơn các ngươi, cho các ngươi việc làm.
Mẹ kiếp, bọn này là ai vậy trời.
Không lẽ... trên đời này người họ Vương nhiều như vậy, không lẽ ai cũng như vậy sao, tác giả có phải bị người họ Vương hố không vậy.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, cái Chiến Đấu học viện này của Vương Viễn đúng là không phải chỉ nói cho vui.
Dựa theo những gì Đại Bạch kể, theo đẳng cấp của giác tỉnh giả càng ngày càng cao, thực lực quái vật cũng sẽ càng ngày càng mạnh.
Giác tỉnh giả không thể chỉ chạy theo tăng lên đẳng cấp và thuộc tính.
Kỹ năng, kỹ xảo, thiếu cái nào cũng không được.
Mà hình thức ban đầu của Chiến Đấu học viện là trại huấn luyện chiến đấu cũng chính là theo thời thế mà sinh ra.
Có những cao thủ giác tỉnh giả chuyên truyền thụ kinh nghiệm chiến đấu và kỹ năng của bản thân cho những giác tỉnh giả bình thường.
Về sau khi Giác Tỉnh thạch được phát hiện, ngày càng có nhiều nhị đại giác tỉnh giả thức tỉnh trong quá trình giác tỉnh, liền có Chiến Đấu học viện đầu tiên trên thế giới.
Sau đó, Chiến Đấu học viện mới mọc lên như nấm sau mưa.
Những người giác tỉnh nhị đại, tam đại, như Đại Bạch, từ nhỏ đều được đưa vào thẳng Chiến Đấu học viện để huấn luyện chiến đấu cường độ cao.
So với đám trạch nam giác tỉnh nhờ game, dù là kỹ xảo, hay kỹ năng, kinh nghiệm chiến đấu đều cao hơn hẳn.
Từ đó có thể thấy được ý nghĩa của Chiến Đấu học viện với giác tỉnh giả, không hề đơn thuần là một trường học.
Mà nó còn có thể tăng thực lực của giác tỉnh giả toàn diện không góc chết.
Dù sao đại đa số mọi người đều xuất thân từ trạch nam, dù đã trải qua một năm ngày tận thế, trong cốt tủy của tuyệt đại bộ phận mọi người vẫn là những người bình thường ôn hòa.
Kinh nghiệm chiến đấu đương nhiên thiếu hụt vô cùng.
Sự tồn tại của Chiến Đấu học viện có thể bồi dưỡng những giác tỉnh giả bình thường một cách nhanh chóng thành một chiến sĩ hợp cách.
Thậm chí còn có thể tập hợp kinh nghiệm chiến đấu thành sách giáo khoa, truyền những tri thức quý báu này cho hậu thế.
Truyền thừa mới là điều quan trọng nhất của trường học.
Đa phần người trong Vương gia thôn dù chưa phải giác tỉnh giả, nhưng họ đã tập võ từ nhỏ, lại có phương pháp tu luyện cùng kỹ xảo chiến đấu được truyền lại từ ngàn năm trước và liên tục cải tiến.
Đừng nói nhìn Vương Ngọc Kiệt, dù là các giác tỉnh giả trong mạo hiểm đoàn thời nay cũng hiểu rõ.
Người có học võ và chưa từng học võ cơ bản là hai loại người.
Trong cùng cấp bậc và thuộc tính, người học võ có ưu thế gần như nghiền ép.
Đám đệ tử bình thường đã vậy, huống chi đám cao thủ tập võ từ nhỏ này.
Kéo họ tới làm đạo sư huấn luyện viên cho Chiến Đấu học viện, chắc chắn thích hợp hơn bất kỳ cao thủ giác tỉnh giả nào.
Hơn nữa, chắc chắn họ có thể dạy ra một đám giác tỉnh giả phi phàm.
Cho dù bọn họ chỉ truyền thụ một chút da lông thôi.
"Chiến Đấu học viện?"
Lão Vương đồng chí nghe điều kiện quá đáng của Vương Viễn, lại không hề phản đối như mọi người nghĩ, ngược lại hơi sững sờ.
Dường như lão vô cùng hứng thú với nó.
Vương gia thôn thật ra là một thôn rất giàu.
Vừa có tiền lại có lương thực.
Nhưng mà nhà địa chủ cũng không nuôi kẻ ăn không ngồi rồi nha.
Sau khi tận thế giáng lâm, tiền đã thành giấy lộn, dù còn không ít lương thực dự trữ, nhưng gia sản lớn mấy cũng không chịu nổi cảnh ăn núi lở.
Nhất là khi cả thôn chỉ có mười mấy giác tỉnh giả, cũng chứng minh tất cả những người khác đều là sống nhờ.
Hơn nữa, ruộng đồng của Vương gia thôn lại ở ngoài thôn, khắp nơi đều là quái vật, nên việc trồng trọt rất là xa xỉ.
Vương gia thôn hiện tại tuy có vẻ bình yên vô sự, vẫn sống vô cùng hòa bình, không tranh quyền thế, nhưng thực chất mỗi ngày đều đang tiêu hao.
Không có thu nhập, chỉ dựa vào của hồi môn ngày xưa, mọi người sớm muộn cũng bị chết đói.
Đề nghị Chiến Đấu học viện này, tuyệt đối là một hạng mục cực kỳ thích hợp với Vương gia thôn.
Vì làm thầy không cần ra ngoài đ.á.n.h quái vật, chỉ cần truyền thụ kỹ năng chiến đấu là được.
Dù không phải giác tỉnh giả, trình độ của người Vương gia thôn để truyền thụ kỹ năng chiến đấu cũng dư sức.
Như vậy, không chỉ giải quyết vấn đề công việc của mọi người, còn có thể kiếm được một khoản lớn để bù vào chỗ thiếu hụt.
Trực tiếp giải quyết thêm một vấn đề không hề nhỏ khác của Vương gia thôn.
"Chiến Đấu học viện! Được! Ý kiến của ngươi không tệ."
Suy nghĩ một hồi, lão Vương vô cùng hài lòng gật đầu.
"Ồ? Vậy thì bác đồng ý rồi?" Vương Viễn có chút kinh ngạc hỏi.
Hắn biết lão Vương không phải kẻ ngốc, một điều kiện không theo lẽ thường như vậy khẳng định sẽ mặc cả, nên Vương Viễn còn đang đợi lão Vương nói dóc đây.
Kết quả người ta lại chẳng hề mặc cả, mà lại gật đầu đồng ý ngay.
"Đương nhiên! Đây là chuyện tốt." Lão Vương gật đầu nói: "Không chỉ giúp mọi người có thu nhập, còn có thể làm rạng danh công phu nhà họ Vương ta, đúng là nhất cử lưỡng tiện."
"Đậu phộng! Ông già này sao dễ bị lừa gạt vậy?"
"Không hổ là Ngưu ca!!"
Đám Đại Bạch cũng nhìn nhau ngơ ngác.
Bọn họ cũng không ngờ được một ông già khó nhằn như vậy, trong chuyện này lại bị Vương Viễn hố dễ dàng vậy.
"Nhưng mà ai làm hiệu trưởng đây?" Lão Vương đột nhiên đổi giọng hỏi.
"À..."
Vương Viễn bị hỏi sững sờ.
Lão Vương nói tiếp: "Xem ngươi thì có biết công phu gì đâu, để ngươi làm hiệu trưởng chẳng phải là người ngoài ngành chỉ huy người trong ngành sao? Thế này đi, ngươi đầu tư xây trường, ta làm hiệu trưởng."
Mọi người: "..."
Vương Viễn: "..."
Được được được, tốt tốt tốt.
Biết ngay lão già này không dễ bị lung lay như vậy mà.
Hóa ra đợi ở đây.
Ta đầu tư, ngươi làm hiệu trưởng thu tiền... cái ông này...
Làm nửa ngày, hóa ra ta vẫn đang làm công cho ngươi à.
"Ta đầu tư ngươi làm hiệu trưởng, là nói không lại có phải không?" Vương Viễn trực tiếp phản bác.
"Ngươi là kẻ ngoài ngành, biết gì về huấn luyện chiến đấu hả?" Lão Vương không chịu yếu thế.
"Ta không quản! Nhất định ta phải là hiệu trưởng!" Vương Viễn quả quyết không nhường một bước.
"Ta có đề nghị này, hai ta ra ngoài solo một trận, để không mất hòa khí, không dùng vũ khí, không mang pet." Lão Vương chợt nảy ra ý hay.
"Mẹ kiếp ông! Ông có phải là người không vậy?"
Vương Viễn tức muốn khóc.
Ông già này là Cách Đấu gia, không mang vũ khí vẫn là ở trạng thái hoàn toàn thể chất.
Còn Vương Viễn là Tử Linh Pháp Sư, không mang vũ khí chẳng khác nào người trưởng thành không mang pet, thì đúng là một đứa trẻ con chưa trưởng thành.
Lão già này nghĩ kiểu gì vậy? Lấy mạnh h.i.ế.p yếu đã đành, lại còn muốn gian lận luật, cái ông hồi trẻ này tuyệt đối không phải dạng vừa.
"Thôi thôi, hai người đừng cãi nhau nữa, hay là cả hai cùng lùi một bước đi." Thấy Vương Viễn sắp đ.á.n.h nhau với cha mình, Vương Ngọc Kiệt cuối cùng cũng chịu hết nổi, đứng ra nói: "Ta có ý này."
"Ồ?"
Đại Vương và Tiểu Vương cùng sững sờ, đồng loạt quay đầu nhìn Vương Ngọc Kiệt, cùng lúc thể hiện vẻ ngoài ý muốn, trăm miệng một lời cảm thán: "Đến cả ngươi cũng có ý à?"
"Ừ! Ta quyết định, ta làm hiệu trưởng, hai người không có ý kiến gì chứ?" Vương Ngọc Kiệt nói.
"Ờ... cái này..."
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Trong nháy mắt trầm mặc lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận