Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 126: Vạn vô nhất thất?

"Chương 126: Vạn vô nhất thất?"
"Không nên! Tuyệt đối không nên đuổi theo!"
Ở một bên khác, người chơi của Hoa Hạ Long Đằng đang muốn đuổi theo Vương Ngọc Kiệt vừa mới chạy thoát, đột nhiên kênh nghiệp đoàn truyền đến tin tức.
Chính là người chơi vừa bị Vương Ngọc Kiệt bẻ gãy cổ.
Người chơi kia không phải ai khác, mà là Tam đương gia của nghiệp đoàn Hoa Hạ Long Đằng, Hổ Khiếu Sơn Hà.
Lúc này Hổ Khiếu Sơn Hà ở điểm phục sinh cũng đang ngơ ngác.
Tình huống là thế nào vậy... Mình đây là bị miểu sát rồi sao?
Không thể nào? Đây không phải là một Cách đấu gia sao? Vẫn còn là một người chơi nữ... Sao có thể được?
Hổ Khiếu Sơn Hà trăm mối vẫn không có cách nào giải đáp.
Cách đấu gia là thứ gì? Chỉ cần là người chơi trong game đều biết, nghề nghiệp này công kích thấp, phòng ngự thấp, tay còn ngắn, là một nghề điển hình với nhiều khuyết điểm như hình lục giác, nhất là lực công kích, so với hệ phụ trợ như Mục sư còn yếu hơn một chút, có thể nói là ngoại trừ đẹp trai thì không còn gì khác.
Hổ Khiếu Sơn Hà là đại chiến sĩ đứng đầu của Hoa Hạ Long Đằng, thực lực bản thân không cần bàn cãi, trang bị trên người tuyệt đối thuộc hàng top trong game.
Nếu như người miểu sát mình là thích khách hay ma pháp sư loại nghề nghiệp bạo phát thì Hổ Khiếu Sơn Hà cũng không có gì để nói.
Một Cách đấu gia dựa vào cái gì mà có thể giây mình, càng kỳ lạ hơn chính là vẫn là một Cách đấu gia nữ... Chuyện này mà truyền ra thì danh tiếng anh hùng của mình đều sẽ bị hủy mất.
"Vì sao không cho đuổi theo?"
Đương nhiên, điều mà Hổ Khiếu Sơn Hà không hiểu nhất chính là vì sao tên Phượng Vũ Cửu Thiên lại không cho truy sát Cách đấu gia nữ kia.
Sau khi gửi tin nhắn lên kênh nghiệp đoàn, Hổ Khiếu Sơn Hà lôi Phượng Vũ Cửu Thiên ra chất vấn.
"Nói nhảm! Ả đàn bà đó giết ngươi xong liền chạy, chắc chắn còn đồng bọn! Người ta là điệu hổ ly sơn đấy, đồ ngốc!" Phượng Vũ Cửu Thiên trực tiếp đáp trả.
"A... Điệu hổ ly sơn."
Hổ Khiếu Sơn Hà nghe vậy, lúc này mới hiểu ra.
Mẹ nó, chút nữa thì bị lừa.
"Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng không được rời khỏi cửa thần điện nửa bước, có nghe hay không?" Phượng Vũ Cửu Thiên trịnh trọng dặn dò.
"Rõ rồi!" Hổ Khiếu Sơn Hà gật đầu.
...
"Đám người này, cũng khá có đầu óc đấy!" Đóng khung chat lại, Phượng Vũ Cửu Thiên nói với Long Đằng Tứ Hải ở bên cạnh.
"Mục tiêu đã xuất hiện sao?" Long Đằng Tứ Hải nghe vậy hỏi.
"Ừm! Là một Cách đấu gia nữ, sau khi đánh chết lão Tam liền chạy." Phượng Vũ Cửu Thiên kể chi tiết.
"Cái gì?"
Long Đằng Tứ Hải có chút nghi ngờ lỗ tai mình: "Lão Tam bị đánh chết rồi? Vẫn là bị một Cách đấu gia đánh chết? Vẫn còn là người chơi nữ?"
Hổ Khiếu Sơn Hà là hội phó của Hoa Hạ Long Đằng, cũng là cao thủ nòng cốt thứ ba của Hoa Hạ Long Đằng, bất luận là thực lực hay trang bị trên người, về cơ bản đều là mạnh nhất trong toàn nghiệp đoàn.
Ngay cả hội trưởng như Long Đằng Tứ Hải, cũng không có chắc có thể đánh thắng được Hổ Khiếu Sơn Hà.
Kết quả Hổ Khiếu Sơn Hà lại bị người giết, mà người giết lại còn là một Cách đấu gia nữ, điều này thật khó mà tin được.
"Chắc chắn là có người giúp thôi! Cách đấu gia làm gì có năng lực giết chiến sĩ." Phượng Vũ Cửu Thiên nói: "Tám phần là có tay bắn tỉa..."
"Người giết hắn tên gì?" Long Đằng Tứ Hải cẩn thận hỏi.
"Hình như là Tiểu Điềm Muội gì đó." Phượng Vũ Cửu Thiên nghĩ ngợi một chút rồi nói.
"Chưa nghe nói qua... Nghe cái tên không giống cao thủ... Xem ra chắc chắn là có tay bắn tỉa rồi." Long Đằng Tứ Hải sờ cằm nói: "Công tác phòng thủ bên kia ổn thỏa chứ?"
"Yên tâm đi! Ổn cực kỳ!"
Phượng Vũ Cửu Thiên đầy tự tin nói: "Chỉ cần lão Tam không rời vị trí, trừ phi có hội khác chuyên môn đến quấy rối, không thì đối phương tuyệt đối không vào được thần điện."
"Vạn nhất có hội khác đến quấy rối thì sao?" Long Đằng Tứ Hải nói: "Chuyện này có liên quan đến ẩn tàng chức nghiệp của lão Tam... Không thể khinh thường."
"Ha ha ha!"
Phượng Vũ Cửu Thiên cười ha ha một tiếng nói: "Mấy con phố quanh Quang Minh giáo đường ta đều đã bố trí người, tuyệt đối không ai dám đến quấy rối... Mà nói đi."
Nói đến đây, Phượng Vũ Cửu Thiên dừng lại một chút nói: "Cho dù mục tiêu vào được thì thế nào, bên trong còn có thánh đường võ sĩ đoàn, đường đường thánh đường võ sĩ đoàn mà không cản được bọn chúng, cho bọn chúng vào rồi, chúng ta cũng có thể bắt rùa trong hũ."
"Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Vẫn là ngươi làm việc ta yên tâm." Long Đằng Tứ Hải hết sức hài lòng.
"Ha ha, nhất định vạn vô nhất thất mà!"
...
Giờ khắc này, trong hẻm nhỏ Vương Viễn cũng nói với Vương Ngọc Kiệt và Đại Hải Vô Lượng: "Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ thần điện chứ không phải giết người, dễ dàng bị người khác dẫn đi như vậy, chẳng phải là quá ngu sao? Hoa Hạ Long Đằng là một nghiệp đoàn hàng đầu, tuyệt đối không mắc phải sai lầm cấp thấp như vậy."
"Vậy làm sao bây giờ?" Vương Ngọc Kiệt cau mày nói: "Bọn chúng nhiều người như vậy chặn cửa, ta cũng đâu dễ vào."
"Vào rồi cũng vô dụng!"
Vương Viễn nói: "Bên trong chắc chắn còn có NPC canh giữ, ngươi vào đó chẳng khác nào chịu chết, trừ khi có thể tiềm hành."
"A... Còn có thể vậy nữa à? Cái game rác rưởi này, giao cái nhiệm vụ rác rưởi gì vậy!" Vương Ngọc Kiệt tức tối.
"Cũng không phải là hoàn toàn không có cách nào."
Vương Viễn lại nói tiếp.
"Ồ? Ngươi nói thử xem?" Hai mắt Vương Ngọc Kiệt sáng lên: "Chỉ cần ta làm được, ngươi cứ nói."
"Nếu có người đánh nhau với bọn chúng thì tốt rồi." Vương Viễn hỏi Đại Hải Vô Lượng bên cạnh: "Ở Thánh Quang Thành, Hoa Hạ Long Đằng có đối thủ một mất một còn gì không?"
"Không có!"
Đại Hải Vô Lượng trịnh trọng lắc đầu: "Đó là Hoa Hạ Long Đằng đấy, Guild lớn nhất ở đất Thục, ai dám đối nghịch với bọn chúng."
Lời Đại Hải Vô Lượng nói cũng đúng.
Người nổi tiếng thì cây có bóng, là một trong những Guild lớn nhất của server, nội tình của Hoa Hạ Long Đằng chắc chắn còn thâm hậu hơn so với tưởng tượng.
Thời điểm bọn chúng tiến vào game, đã thành một quy mô lớn rồi.
Người bình thường chắc chắn sẽ không đi đối đầu với loại quái vật khổng lồ này.
Cho dù là đám người Hắc Long Hội kia, chẳng phải ở Lôi Bạo thành cũng chẳng ai dám trêu vào sao.
Huống chi Hoa Hạ Long Đằng còn là một nghiệp đoàn uy tín lâu năm có tiếng gần xa.
"Mấy người ở Thánh Quang Thành sao nhát gan vậy? Không phục thì giết đi chứ." Vương Ngọc Kiệt một bộ mặt ngang ngược nói.
"Đúng đó! Thấy ghét thì giết thôi chứ sao." Vương Viễn hùa theo: "Giết bọn chúng chẳng khác nào chơi game cả."
"Ồ? Ngươi giết được mấy tên rồi?" Vương Ngọc Kiệt hỏi.
"Mười tên rồi." Vương Viễn nói.
"Ngầu ghê ca!" Vương Ngọc Kiệt mặt đầy ngưỡng mộ.
"Khiêm tốn thôi muội!" Vương Viễn nói: "Ngươi giết tên kia rõ ràng chất lượng cao hơn đó."
"Đều ngầu, đều ngầu!"
Đại Hải Vô Lượng: "..."
Khá lắm, hai tên tội phạm này còn ở đây so sánh với nhau.
Không biết người chơi của Hoa Hạ Long Đằng thấy cảnh này sẽ có tâm tình như thế nào.
"Hay là chúng ta xông lên đánh một trận?" Vương Ngọc Kiệt vừa nói, liền vừa chuẩn bị trang bị.
Ngứa ngáy muốn đi giết sạch Hoa Hạ Long Đằng độc môn mọi người.
Tiềm hành nhé, đem hết tất cả giết hết cũng coi như tiềm hành.
"Không tốt đâu... Nhiều người vậy lắm..." Vương Viễn nói: "Với tố chất chiến đấu của Hoa Hạ Long Đằng, những người chơi khác sẽ nhanh chóng tới giúp thôi, đến lúc đó mà chúng ta bị mấy vạn người nhốt trong thần điện, chẳng khác nào rùa trong vạc."
"Vậy con NIA của hắn thì làm sao bây giờ?" Vương Ngọc Kiệt nói: "Chẳng lẽ cứ như vậy mà nhìn chằm chằm? Chờ bọn chúng đi ngủ à?"
"Tất nhiên là không rồi! Chúng ta chỉ cần tìm vài người không sợ bọn chúng là được."
"Không sợ bọn chúng? Ai?" Vương Ngọc Kiệt hỏi.
"Hắc hắc!"
Vương Viễn cười hắc hắc nói: "Vậy mấy tên thánh đường võ sĩ trong thần điện thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận