Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 558: Lão không muốn mặt

"Hả?" Vương Viễn nghe vậy khẽ giật mình. Lúc này, Quảng Linh Tử đã một chưởng đánh về phía ngực Vương Viễn. "Thiên Địa Huyền Tông! Vạn khí bản nguyên!" Xuân Ca lúc này lập tức dùng một Kim Quang Chú bọc lấy Vương Viễn. "Ầm!" Kim quang vừa chạm đã vỡ. Vương Viễn lập tức cảm giác ngực giống như bị một cái chùy lớn ngàn cân nện một cú. Mặc dù được 【Kim Quang Chú】bảo vệ, Vương Viễn không bị thương, nhưng một chưởng này, suýt chút nữa đã đánh cho Vương Viễn bữa cơm tối qua trào ra hết. "Ngươi cái lão già này! Không phân biệt địch ta à?" Vương Viễn tức tối. "Hừ! Ngươi là cái thá gì, cũng dám cậy quen leo lên hả?" Quảng Linh Tử hừ lạnh một tiếng: "Lần này ta không muốn mạng ngươi, lần sau lão phu sẽ không nương tay." Nói xong, Quảng Linh Tử quay đầu nhìn chằm chằm Vương Ngọc Kiệt: "Tiểu nha đầu, ngươi đã nghe nói đến tên của ông nội ta?" Xét về vai vế, Quảng Linh Tử đích thực là ông nội của Vương Ngọc Kiệt, hơn nữa còn là dòng máu trực hệ. Chỉ có điều lão đạo này trông không có vẻ gì là quá già, cũng chỉ là một trung niên nhân tầm ba bốn mươi tuổi. "Vâng! Ông nội ta nói ngươi là nghịch tử của Vương gia!" Vương Ngọc Kiệt nói rất thật. Lúc Vương Ngọc Kiệt còn nhỏ tập quyền cước, đã từng nghe ông nội nàng nói qua, mình từng có một người em trai tên là Vương Hậu Khanh, giỏi quyền cước, một đôi thiết chưởng vô địch thiên hạ, người ta gọi là Thiết Chưởng Đẩy Núi. Chỉ là người này từ nhỏ tính tình cổ quái, tâm địa độc ác, đối xử với người cay nghiệt, cực kỳ kỳ lạ. Người trong giới võ lâm đến cửa luận bàn là chuyện bình thường, nhưng phàm là người đến thách đấu Vương gia, chỉ cần gặp Vương Hậu Khanh, đều bị Vương Hậu Khanh phế hết tứ chi, không thể tiếp tục tập võ được nữa, nhất thời nổi danh ác, Vương gia cũng bị ép giam lỏng hắn ở nhà, không cho phép hắn tiếp nhận thách đấu. Về sau vì vị trí gia chủ được truyền cho ông nội Vương Ngọc Kiệt, Vương Hậu Khanh tức giận bỏ đi khỏi Vương gia, từ đó bặt vô âm tín. Nghe nói là đi tu... Người nhà Vương gia còn đi khắp nơi chùa miếu tìm kiếm qua, nhưng không thu hoạch được gì, nguyên lai tên này đi làm đạo sĩ, sau vì tội lừa gạt mà bị bắt vào ngục phán vô thời hạn. "Nghịch tử! Ha ha! Ông ta mới là người tốt!" Quảng Linh Tử nghe vậy cười ha ha một tiếng, sau đó hùng hổ nói: "Cả một đời làm người tốt thì làm được gì? Cái gì mà cẩu thí điểm đến là dừng, cái gì mà cẩu thí dĩ hòa vi quý, công phu chính là dùng để đấu đá tàn nhẫn, thắng làm vua thua làm giặc chỉ đơn giản như vậy, người trong võ lâm không bàn đến tu vi võ công cao thấp, lại giảng nhân tình đời, thật đúng là đại phóng cẩu thí!". "...". Vương Ngọc Kiệt không nói một lời. "Sao, ngươi cũng cảm thấy ta nói không đúng?" Quảng Linh Tử nhìn chằm chằm Vương Ngọc Kiệt hỏi. "Ngươi nói rất đúng! Ta cũng nghĩ như vậy." Vương Ngọc Kiệt gãi gãi đầu: "Nhưng mọi người đều nói ta sai." Quả thật, Vương Ngọc Kiệt không hề nịnh theo Quảng Linh Tử, nàng vốn là bởi vì ra tay quá tàn nhẫn, mà bị người nhà đuổi ra ngoài. Một già một trẻ này, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. "Bọn chúng đều đáng chết!" Quảng Linh Tử nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngược lại là ngươi nhóc con này, ta nhìn là thấy thích, nhất là vừa lên liền dùng sát chiêu với ta, xem ra là loại người tâm ngoan thủ lạt, thật sự là một đứa trẻ tốt.". "...". Nghe Quảng Linh Tử nói vậy, mấy người Vương Viễn mặt ai nấy đều xám xịt. Không phải...Lão bất tử này, tâm lý có vấn đề hả...Đối với hắn dùng sát chiêu lại là đứa trẻ tốt...Đúng là mạch não kiểu gì vậy. Lúc này, Quảng Linh Tử liếc nhìn Vương Viễn mấy người nói: "Mấy đứa hậu bối các ngươi, vốn là những người mà đạo gia ta để mắt, có điều vì các ngươi quen biết cháu gái của ta! Vậy thì hôm nay đạo gia sẽ tha cho các ngươi một lần!". "Hả? Thật sao?" Mọi người nghe vậy mừng rỡ. Mặc dù lúc này tất cả mọi người vẫn chưa dùng đến chiêu cuối, ai thắng ai bại còn chưa biết được, nhưng thực lực mà Quảng Linh Tử thể hiện ra bây giờ quả thật có chút khiến người kinh ngạc run sợ, nếu có thể hòa giải còn có thể kết giao, tuyệt đối là quá tốt rồi. "Nhưng ta còn có một điều kiện." Nói đến đây, ánh mắt Quảng Linh Tử rơi vào người Vương Viễn. "Ta hiểu!" Vương Viễn lấy ra một túi tiền vàng một vạn đưa tới: "Chút lòng thành nhỏ mọn." Không nói đến việc lão nhân này bỏ qua cho mọi người một mạng, đây lại là ông nội của Vương Ngọc Kiệt, vậy sau này sẽ là trưởng bối của mình, đưa chút tiền cũng là lễ nghĩa phải phép. "Hừ! Đạo gia muốn cái gì thì trực tiếp cướp là được, cần gì dùng đến tiền bạc?" Quảng Linh Tử nhìn túi tiền trên tay Vương Viễn, hừ lạnh nói: "Giao bảo bối của ngươi ra đây...". "? ? ? ! ! !". Vừa nghe Quảng Linh Tử nói xong, nụ cười trên mặt Vương Viễn lập tức biến mất: "Không phải...Lão già...Ngươi chưa hết đúng không?" Vừa nãy ngươi còn không biết đây là bạn của cháu gái ngươi, ngươi muốn cướp muốn giết mọi người cũng chẳng ai trách, bây giờ biết đây là bạn của cháu gái ngươi, còn đạp lên bắt nạt tiểu bối đòi đồ, có cái loại trưởng bối vô liêm sỉ thế này sao? "Ồ? Tiểu tử nhà ngươi có gan nhỉ, dám nói với Đạo gia như vậy? Làm sao, thật sự cho rằng ta không giết ngươi à?" Quảng Linh Tử nghiêng mắt nhìn Vương Viễn một cái. "Ngươi chưa chắc đã giết được ta!" Tính xấu của Vương Viễn cũng trỗi dậy, trực tiếp chuẩn bị mở hợp thể kỹ năng. Bên phía Xuân Ca cũng đã chuẩn bị xong "Hàng thần"! Đây mới là chiêu sát thủ thực sự của Vương Viễn! Sở dĩ không cần dùng đến, là vì loại đại chiêu này thời gian hồi chiêu dài, cái giá phải trả cũng lớn, không phải vạn bất đắc dĩ Vương Viễn cũng không muốn dùng. Nhưng bây giờ, vẻ mặt của Quảng Linh Tử thật sự khiến Vương Viễn có chút mâu thuẫn. Chà, ngươi dọa ai đây? Mấy ông đây cũng không phải là quả hồng mềm! Xem vào mặt mũi Vương Ngọc Kiệt, nể ngươi một tiếng tiền bối, nếu ngươi già mà không biết điều, lão tử cũng không ngồi chờ chết! Cùng lắm thì cũng chỉ là đồng quy vu tận lưỡng bại câu thương. "Ha ha ha! Thằng nhóc ngoan!" Thấy Vương Viễn thái độ mạnh mẽ như vậy, còn muốn cùng mình động thủ, Quảng Linh Tử lần nữa hài lòng cười lớn: "Ngươi là bạn trai của con bé nhà ta à? Được! Ngươi có gan lắm, dám cùng ta liều mạng, ta thích, lớp trẻ phải có dáng vẻ của người trẻ chứ.". "Tiện đến phát hoảng đi..." Vương Viễn hết nói nổi. Hắn xem như đã nhìn ra, cái gã Quảng Linh Tử này chính là không thích người khác đối xử với hắn hòa nhã. "Cái bảo bối kia của ngươi cho ta xem chút được chứ?" Quảng Linh Tử lại nói: "Ta rất muốn biết, khô lâu binh của ngươi vì sao có thể cùng Ngân giáp thi của ta đấu ngang tay". Gã này, già rồi, tính tò mò vẫn mạnh ghê. Nhưng nghĩ lại cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Lão đạo này từ nhỏ đã là thiên tài, sau khi bỏ võ nhập đạo, thì học đâu biết đó, thông suốt ngay tức khắc... Luyện thi thuật là hắn rút ra từ bí pháp của Đạo gia, kết hợp với thuật triệu hoán vong linh khai phá một tay độc môn tuyệt kỹ, vốn cho rằng làm vậy là có thể hoành hành thiên hạ, vô địch thiên hạ. Kết quả hiện giờ xuất hiện một hậu sinh tuổi còn trẻ, đã có năng lực không hề yếu hơn mình. Chẳng lẽ mười mấy năm nay mình đã sống vô ích sao? Mẹ nó! Cả đời tranh cường háo thắng, Quảng Linh Tử sao có thể chịu được điều này. Hôm nay không đào tận gốc ngọn nguồn của Vương Viễn thì chắc chắn Quảng Linh Tử sẽ không bỏ qua. "Cho ngươi xem cũng không vội, nhỡ đâu ngươi xem xong lại không bỏ ra được thì làm sao?" Vương Viễn bĩu môi nói. "Nói bậy! Lão phu khiêm tốn nho nhã chính trực, há lại cái loại người này?" Quảng Linh Tử nổi giận. "Chậc chậc chậc... Câu này nghe quen quen à." Tử Thần mấy người đều cảm thán, thiên hạ chó bức đều như một. "Đúng đấy a! Lúc nãy ngươi còn muốn cướp đấy." Vương Viễn tuyệt đối không bị dao động. "Ha ha, đừng để ý đến những chi tiết đó!" Quảng Linh Tử cười ha ha một tiếng nói: "Vậy ngươi nói xem, như thế nào mới có thể cùng Đạo gia chia sẻ một chút tâm đắc của ngươi?" "Cầm tâm đắc của ngươi đến đổi!" Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Đừng gạt ta à, ta hiểu rõ cả rồi, cái đó của ngươi là Luyện Thi thuật đúng không."
Bạn cần đăng nhập để bình luận