Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 483: Trị số quái đối số giá trị quái

"Chương 483: Quái vật chỉ số đối với quái vật giá trị"? ? ? ?"
Vương Viễn vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người mặc trọng giáp, không giấu được dáng người tuyệt đẹp, là một mục sư đi tới bên cạnh Vương Viễn.
"Phương tỷ! ?"
Vương Viễn hơi sững sờ: "Sao ngươi không xuống núi?"
Không sai! Người đến chính là Lương Phương.
Lương Phương… Một người nội trợ hết sức bình thường… Tuy là người trong đội của Vương Viễn, nhưng ai cũng biết… Lương Phương về mặt thân thủ còn không bằng người giác tỉnh bình thường.
Mà chiến đấu cũng chẳng có chút đầu óc nào.
Vừa nãy khi Vương Viễn bảo Tề Diệu Văn phân tán mọi người xuống núi, đã dặn Lương Phương phải đi cùng mọi người.
Kết quả người phụ nữ này lại không đi.
"Ta không đi…" Lương Phương lắc đầu: "Mọi người không đi… Ta một mình thì ngại lắm."
Vừa nói, Lương Phương cầm tấm khiên đến bên cạnh Vương Viễn, nhìn Vương Ngọc Kiệt nói: "Tiểu Kiệt, lần này để cho ta thử."
"Được!"
Vương Ngọc Kiệt gật nhẹ đầu.
"Bây giờ ngươi ổn không?" Vương Viễn nhíu mày hỏi.
Lương Phương dù vụng về, nhưng Vương Viễn cũng biết, nàng là một trong số ít người giác tỉnh có thiên phú trưởng thành… Thuộc tính hẳn là có thể, chỉ là về chiến đấu thì…
Ai cũng biết, một người mới gà mờ, cho hắn đồ thần trang cũng chịu không nổi những pha "bay khắc".
Huống chi đối diện là kẻ cũng "bay khắc" trang lục thần.
"Không sao, ta biết đánh thế nào…"
Lương Phương chắc chắn gật đầu.
"Vậy được! Ngươi cẩn thận chút!" Vương Viễn không nói thêm gì.
Vì hắn biết, Lương Phương từ xưa tới nay không làm việc gì thiếu chắc chắn, hơn nữa phong cách chiến đấu của nàng dù không dùng kỹ thuật, nhưng lúc nào cũng rất có đầu óc, đã nói biết cách đánh thì chắc sẽ tin được.
"? ? ? ?"
Thấy Lương Phương đi lên, Tử Thần hơi ngớ người: "Không phải Ngưu ca… Sao ngươi lại cho mục sư lên, nhìn nàng có vẻ không có thực lực lắm mà."
"Lão đại… Ngươi định hố chúng ta phải không?" Từ Vân Hiệp cũng sắp khóc.
Lương Phương không giống Vương Ngọc Kiệt.
Nhìn người ta có hay không thường xuyên chiến đấu là biết ngay.
Vương Ngọc Kiệt thì đừng nói là xuất chiêu, đi đường thôi cũng mang gió, khí thế ép người, nhìn qua là biết không dễ chọc, vô cùng chín chắn, dù ai cũng từng nghi ngờ thực lực của Vương Ngọc Kiệt, nhưng không ai dám nghi ngờ nàng là người giác tỉnh có thiên hướng chiến đấu.
Còn Lương Phương thì ngược lại với Vương Ngọc Kiệt.
Khuôn mặt cô còn mang vẻ thanh thuần ngây ngô của người bình thường, khí chất lại là thận trọng, rụt rè.
Giống như một phụ nữ bình thường bị bạo hành gia đình nhiều năm, gặp lại chồng.
Nhìn khí chất là không giống người biết đánh nhau.
Điều đáng nói hơn là nàng còn là mục sư.
Mục sư… Chính là chức nghiệp phụ trợ thuần túy, rời đội thì không còn chút sức chiến đấu nào.
Ngươi để một cô gái ra đỡ BOSS đã rất buồn cười, cô này lại còn là mục sư… Mẹ kiếp… Cái loại hành động này chắc chỉ có óc heo mới nghĩ ra nổi.
"Ha ha!"
Vương Viễn cười: "Cứ yên tâm đi! Nàng không phải là mục sư bình thường, mục sư bình thường nào xách búa."
"Búa!"
Tử Thần và Từ Vân Hiệp nghe vậy liền nhìn vũ khí của Lương Phương.
Quả nhiên, tay trái người phụ nữ này cầm khiên tháp, tay phải thì cầm một cái chiến chùy rực lửa kim sắc.
"Cái này…"
Hai người còn đang kinh ngạc, Lương Phương đã đến trước mặt Schrager, ném lên đầu Schrager một chiêu trị liệu.
"Bá~"
Ánh sáng trắng từ trên trời giáng xuống, rơi trúng đầu Schrager.
"? ? ? ?"
Schrager ngây người.
"? ? ? ?"
Vương Viễn và mọi người cũng ngây người.
"Ngọa tào! Ngưu ca! Đây là ngươi nói không phải người thường sao? Nàng đúng là không bình thường thật! Lại đi hồi máu cho BOSS." Tử Thần trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi… Ngươi muốn làm gì?" Schrager đầy dấu chấm hỏi cúi đầu nhìn Lương Phương.
"À… Thì ra cái này là hồi máu, ta dùng nhầm kỹ năng." Lương Phương xấu hổ gãi đầu.
Mọi người: "…"
Schrager: "…"
"Đúng rồi, đây là kỹ năng tấn công! Ngươi đứng thẳng dậy cho tốt!" Lương Phương chợt khoát tay, ném lên người Schrager một ngọn lửa thần thánh.
Lửa lơ lửng xuyên qua thân thể.
Biểu cảm Schrager méo mó: "Ngươi có ý gì? Ngươi đang coi thường ta sao?"
Schrager dù gì cũng là Ma Vương, đương nhiên có tự tôn.
Khổng Tử đã nói, thực lực của ngươi không phải do ngươi nói, mà do đối thủ quyết định.
Bây giờ Schrager đường đường là BOSS Truyền thuyết, nếu Vương Ngọc Kiệt hay Tiểu Bạch ra tay với mình thì Schrager tối thiểu vẫn cảm thấy mình như BOSS.
Nhưng đột nhiên một người phế vật dùng chiêu, chẳng khác gì đánh bài mà gặp ngay bò "Ngưu Tiên". Phi, tà đạo, so ăn "mắm tôm" còn buồn nôn hơn.
"Đúng đó! Coi thường ngươi đó!"
Đối mặt với Schrager chất vấn, Lương Phương sợ hãi cả người, nhưng vẫn run giọng nói: "Ta đánh ngươi xong, giờ tới ngươi đánh ta!""
"Hỗn trướng! Dám trêu ngươi ta!!"
Nghe Lương Phương nói, Schrager lập tức nổi giận, đại kiếm trong tay liền đâm xuống Lương Phương.
"Mấy người thật quá đáng! Lại để phụ nữ đi chịu chết!"
Thấy thế, Từ Vân Hiệp giận tím mặt, hùng hổ xông lên.
Hắn từng chịu công kích của Schrager, tự nhiên hiểu rõ công kích của BOSS này mạnh cỡ nào.
Đừng nói một mục sư hệ phép thuật… Chính bản thân hắn, đại chiến sĩ còn suýt bị đánh chết, Lương Phương dính đòn này, sao còn sống nổi?
Nhưng khi đại kiếm Schrager còn chưa rơi xuống, Lương Phương bất ngờ ngồi xổm xuống đất, cả tấm khiên úp vào người.
Mà phụ nữ vốn đã không cao bằng Vương Ngọc Kiệt, tấm khiên trong tay lại chỉ thấp hơn mình nửa cái đầu.
Lúc này rụt vào người, tấm khiên như cái vỏ rùa, bọc kín Lương Phương trong đó.
"Ầm!! !"
Chưa kịp để Từ Vân Hiệp đến nơi, đại kiếm của Schrager đã rơi xuống, đâm mạnh vào tấm khiên của Lương Phương.
"Xong rồi! !" Từ Vân Hiệp muốn rách cả mắt, hét lớn: "Các ngươi nghĩ cái gì vậy! ?"
"Tấn công!!"
Khi Từ Vân Hiệp chất vấn Vương Viễn, thì Vương Viễn đang chỉ huy mọi người thừa dịp Schrager ra tay, tấn công Schrager… Hắn căn bản không quan tâm tới Từ Vân Hiệp.
"Vút vút vút!"
"Hô hô hô!"
Hỏa cầu, mũi tên… Bắn thẳng vào Schrager.
Tên điên cũng xông lên trước chém một kiếm vào đùi Schrager.
Schrager lách người, rút kiếm lùi một bước…
Lộ ra tấm khiên dưới kiếm.
Chỉ thấy Lương Phương cả người lẫn tấm khiên đều bị cắm sâu vào mặt đất.
Mặt đất bị khoét ra một cái hố to có hình dạng chiếc khiên.
"Chết rồi… Nàng chết rồi!" Từ Vân Hiệp toàn thân run rẩy: "Các ngươi coi mạng người như cỏ rác vậy hả!"
Quả thực, người bình thường bị đánh như vậy, chắc chắn bị nghiền thành thịt vụn…
Nhưng Lương Phương là người bình thường sao?
Dĩ nhiên không phải…
"Ầm ầm!"
Từ Vân Hiệp vừa dứt lời, thì nghe thấy tiếng động xào xạc dưới đất, mọi người vội vàng nhìn theo.
Thấy tấm khiên rung lắc vài cái, rồi bị người ở dưới đẩy ra.
Lương Phương phủi bụi trên quần áo, từ dưới tấm khiên đứng dậy.
"Cái này… Ta…"
Từ Vân Hiệp thấy cảnh này, tròng mắt cũng lòi ra ngoài.
Không phải…
Nàng… Không phải mục sư sao?
Chuyện gì xảy ra vậy?
Mục sư… là chức nghiệp hệ pháp tiêu chuẩn… Lực phòng ngự cao hơn pháp sư một chút.
Schrager lại là BOSS Truyền thuyết, một kiếm đâm xuống, đâm cả người lẫn khiên xuống đất… Mục sư này lại vẫn sống… Mà còn không bị sao hết.
"Ngưu ca… Cái này…"
Lúc này Tử Thần cũng trợn mắt há hốc mồm, đầu toàn dấu chấm hỏi.
"Hắc hắc!"
Vương Viễn cười hắc hắc nói: "Quái vật chỉ số đối với quái vật giá trị… Đây chính là bí mật vũ khí của chúng ta."
Là người giác tỉnh thiên phú trưởng thành, Vương Viễn tuy không thường xuyên để Lương Phương chiến đấu, nhưng ngày nào cũng để Vương Ngọc Kiệt dẫn Lương Phương đi tăng thuộc tính.
Tổ hai người, pha cuối luôn dành cho Lương Phương…
Nửa năm trôi qua, đừng thấy Lương Phương là phụ nữ yếu đuối, chỉ số của nàng lại cao một cách bất lương tâm.
Không thể nói là cao hơn BOSS Truyền thuyết, nhưng mặc bộ giáp này vào, cầm tấm khiên này, Lương Phương là một tấm thép hàng đầu, BOSS có mạnh hơn mà không phải cơ chế đặc biệt thì cũng chịu chết.
Nói theo ngôn ngữ chuyên ngành là: Chẳng cần thao tác… Tất cả đều là chỉ số.
"Chỉ có vậy… Chỉ có vậy… ?"
Lương Phương lần nữa ngẩng đầu, bĩu môi nói với Schrager: "Ngươi ngoài làm nước bọt bắn đầy mặt ta ra, còn làm được gì? Ta cho ngươi đánh ta mấy lần nữa đó… Tới đây, đừng ngại!"
Nói xong, Lương Phương lại nhảy vào trong hố, che tấm khiên lên.
"Á!!!!!"
Schrager chưa từng chịu sự vũ nhục nào như thế, trực tiếp bùng nổ, giẫm thẳng vào tấm khiên của Lương Phương, sau đó cả bốn tay cầm vũ khí loạn xạ tấn công vào tấm khiên của Lương Phương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận