Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 15: Ngươi người còn trách được rồi, chuyên môn đi tìm cái chết

Chương 15: "Ngươi đã không thể trách ai được rồi, lại cứ thích đâm đầu vào chỗ c·h·ế·t"
"Không được! Đánh lén!!"
Đại Bạch và Tiểu Bạch, hai kẻ mạnh chém gi·ế·t trong biển thây m·á·u trên núi, phản ứng vô cùng nhạy bén. Vừa nghe thấy tiếng gió phía sau, Tiểu Bạch không chút do dự xoay người, tấm chắn trong tay lập tức giơ lên.
"Soạt!" một tiếng vang nhỏ.
Một mũi tên bị tấm chắn của Tiểu Bạch chặn lại.
Cùng lúc đó, trước mắt Vương Viễn hiện lên một dòng tin báo.
【 Ngươi bị người chơi "Ngốc Đầu Long" công kích, ngươi có 180 giây phòng vệ chính đáng, trong lúc phòng vệ chính đáng gi·ế·t đối thủ không tăng PK giá trị 】
"? !"
Vương Viễn đột ngột quay đầu lại.
Chỉ thấy một đám người chơi từ phía sau lao tới.
Tên đầu trọc dẫn đầu có chút quen mặt, đang mang vẻ mặt h·u·n·g· ·á·c nhìn mình, trên đầu mang ID "Ngốc Đầu Long"!
Trong « Phá Hiểu Lê Minh », người chơi chủ động gây sự PK, sẽ tự động hiển thị tên, chỉ khi mang đạo cụ hoặc trang bị ẩn tung tích mới có thể che giấu thông tin cá nhân.
Ngốc Đầu Long dẫn theo sáu người chơi phía sau.
Lần lượt là một cung tiễn thủ, hai pháp sư, một mục sư, hai chiến sĩ, mấy người trên thân trang bị đầy đủ, nghề nghiệp phân bố hoàn chỉnh, xem chừng là lão làng có kinh nghiệm.
"Mẹ nó! Là lũ cướp!"
"Xem ra thời nào cũng có cặn bã!"
Hai bộ xương khô liếc mắt nhìn nhau, lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, ngọn lửa linh hồn trong hốc mắt liền bùng lên một cỗ s·á·t khí khiến Vương Viễn cũng cảm thấy sau lưng lạnh toát.
Trong tương lai, con người và ma thú trải qua trăm năm ch·iế·n tr·a·nh, kẻ bị th·ù gh·é·t nhất không phải là ma thú, mà là những kẻ nhân cơ hội đ·â·m lén đồng bào.
Bọn cướp chính là một trong số đó.
Đạo luật đầu tiên trong thời kỳ mạt thế quy định rõ ràng, người chơi gặp phải bọn cướp thì được phé·p g·iết không cần hỏi tội, tiêu diệt không chừa một ai.
Là những tinh anh mạnh mẽ trong giới người chơi, nhìn thấy bọn cướp này, hai Khô Lâu binh bản năng nảy sinh sát tâm.
.
.
.
"Ha ha, anh em chúng ta lại gặp nhau rồi!"
Ngốc Đầu Long nhìn Vương Viễn trước mắt cười gian.
"Là ngươi? Có chuyện gì?"
Vương Viễn nhíu mày, cũng nhận ra tên trước mắt, lúc này cũng hiểu ra mình đây là đang gặp chuyện phiền phức, thế là vừa động ý niệm ra lệnh cho Khô Lâu binh thuộc hạ: "Chuẩn bị chiến đấu!"
"Không có gì, chỉ là thấy huynh đệ ra tay hào phóng, muốn mượn chút trang bị!" Ngốc Đầu Long liếc nhìn vũ khí trong tay Đại Bạch và Tiểu Bạch, trong mắt hiện rõ vẻ tham lam.
Trong lòng hắn đã tính toán xong, vũ khí của chiến sĩ sẽ thuộc về mình, vũ khí của pháp sư sẽ cho lão đại, tiền tuôn ra chia cho mọi người, thật hoàn hảo.
"Nếu như ta không cho mượn thì sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại.
"Ha ha? Nó nói nó không cho mượn kìa!" Ngốc Đầu Long nghe vậy quay đầu cười ha hả với đám người phía sau.
Những người khác cũng cười theo, không nhịn được lớn tiếng giễu cợt: "Tên này bị ngốc à? Lịch sự với hắn chút tưởng là thật!?"
"Ê, đầu óc ngươi không có vấn đề gì chứ? Lão đại của chúng ta nói, để ngươi đem trang bị với tiền để lại, thì sẽ tha cho ngươi một m·ạ·ng c·h·ó! Lần này nghe rõ chưa?"
"À. . ."
Vương Viễn tỏ vẻ như đang suy nghĩ rồi sờ cằm nói: "Thì ra các ngươi là bọn cướp à."
"Không sai! Ca à, cậu tóm tắt chính x·á·c lắm đấy!" Ngốc Đầu Long nói: "Ta không thích ch·ém gi·ế·t, dính thêm PK giá trị nữa, tốt nhất là các ngươi tự mình c·ở·i đồ ra đi, đỡ để bọn ta động thủ."
"Vậy cũng tại ngươi thôi."
Vương Viễn cười nói: "Đã các ngươi tự tìm đường ch·ế·t, ta sẽ giúp các ngươi toại nguyện vậy."
"? ? ? ?"
"! ! ! !"
Nghe Vương Viễn nói vậy, đám người Ngốc Đầu Long sững sờ một lúc, rồi sau đó cười phá lên.
"Các ngươi có nghe không, hắn bảo hắn muốn g·iết chúng ta!!?"
"Ba thằng nhóc level 10 mà đòi g·iế·t cả tám người bọn ta!!"
"Ha ha!!"
Trò chơi vừa mới khai mở, người chơi vẫn còn ở giai đoạn đầu, chưa có trang bị và kỹ năng, PVP trong game phụ thuộc vào cấp độ và số lượng người.
Trong mắt đám người Ngốc Đầu Long, phe của Vương Viễn bất quá chỉ là ba tiểu tử cấp 10, còn bên chúng thì có tận tám người, ai thấp nhất cũng đã cấp 15.
Về cả cấp bậc lẫn số lượng đều là nghiền ép.
Vậy mà Vương Viễn lại dám kêu gào muốn gi·ế·t cả bọn chúng, mọi người thực sự cho là trò hề buồn cười nhất.
Nhưng đúng lúc này, mắt Vương Viễn hơi híp lại ra lệnh cho Đại Bạch và Tiểu Bạch: "Lên đi, không chừa một tên nào!"
"Ngưu ca, tốt!"
"Ta ngày càng thưởng thức ngươi!"
Hai bộ xương khô vừa nhận được mệnh lệnh, không nói lời nào liền trực tiếp khai chiến.
Đại Bạch vừa giơ pháp trượng lên.
"Hô!" một tiếng.
Một quả cầu lửa đối diện bay tới nện thẳng vào Ngốc Đầu Long đang ở phía trước.
"Ngọa tào! Hắn thực sự dám đ·ộ·ng· ·t·h·ủ!!"
Ngốc Đầu Long k·i·n·h h·ã·i vội vàng giơ tấm chắn phòng ngự trong tay lên.
Nhưng ngay lúc Ngốc Đầu Long vừa giơ tấm chắn lên, Tiểu Bạch đã lao đến bên cạnh Ngốc Đầu Long, đè mạnh vào người hắn.
"Ầm!"
Ngốc Đầu Long bị hất tung lên, động tác đỡ đòn bị cắt ngang.
"Oanh!"
Vừa mất thế đỡ đòn, cầu lửa của Đại Bạch không hề nương tay nện thẳng vào mặt Ngốc Đầu Long.
-182-277
Một đỏ một xanh, hai con số m·ấ·t m·á·u lớn hiện lên trên đầu Ngốc Đầu Long.
Máu của Ngốc Đầu Long liền mất đi một nửa.
Chưa kịp để Ngốc Đầu Long rơi xuống đất, trường kiếm trong tay Tiểu Bạch đã vung ngang một đường chém vào đùi Ngốc Đầu Long.
"Đoàng!"
Ngốc Đầu Long bị một kiếm quật ngã xuống đất, ngay sau đó Tiểu Bạch thừa thế giáng xuống một cú 【 trọng kích 】 cắm thẳng vào yết hầu Ngốc Đầu Long.
Từ lúc Vương Viễn hạ lệnh cho đến khi Tiểu Bạch tung 【 trọng kích 】 kết thúc chiến đấu, chỉ diễn ra trong vòng chưa tới ba giây, Ngốc Đầu Long đã biến thành một cái x·ác c·h·ế·t.
Mọi người thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra.
"Cái này! !"
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.
Mọi người đều là đồng đội trong cùng một nghiệp đoàn, tự nhiên cũng hiểu rõ thực lực của nhau.
Ngốc Đầu Long là thủ lĩnh của bọn chúng, thực lực đương nhiên mạnh nhất.
Hơn nữa Ngốc Đầu Long lại là chiến sĩ, trang bị trên người cũng là tốt nhất đội, không chỉ có phòng ngự cao, máu cũng dày, là nhân tố chủ chốt của đội.
Vậy mà lúc này thậm chí một hiệp còn chưa qua, đã bị người ta tại chỗ gi·ế·t c·h·ế·t.
Chuyện này mẹ nó!
Ngay cả Vương Viễn cũng không nhịn được mà cảm thán, không hổ là kẻ chinh chiến thật sự trên chiến trường, đã từng g·iết người đồ sát ma thú, so với người chơi bình thường thì khác nhau một trời một vực.
Sự phối hợp giữa hai người quá mức ăn ý, ra tay quá mức quyết đoán, loại này Vương Viễn là trạch nam cũng chưa từng được thấy.
"Mẹ nó, dám g·iết tao! ! Gi·ế·t chúng!"
Ngốc Đầu Long vừa hoàn hồn, thì đã về tới điểm hồi sinh, lúc này giận tím mặt hạ lệnh cho đám đàn em tấn công.
Đám người Hắc Long Hội nhào nhao xông về phía Đại Bạch và Tiểu Bạch.
Chớp mắt, hai chiến sĩ đã lao đến trước mặt hai người.
Nhìn thấy Tiểu Bạch sắp bị húc bay.
"Ha ha!"
Chỉ nghe Đại Bạch cười ha hả, lách người che trước mặt Tiểu Bạch, pháp trượng trong tay bổ xuống đất một cái.
"Hô!"
Một ngọn lửa rực cháy lấy Đại Bạch làm tâm, lan tỏa 360 độ ra xung quanh, cùng hai chiến sĩ đang lao đến đụng nhau chan chát.
"Ầm!"
Hai chiến sĩ trực tiếp bị đẩy bay ra ngoài.
Tiểu Bạch liền phóng người lên không, xuất liên tục hai kiếm, chuẩn xác cắm vào yết hầu của hai chiến sĩ, gây ra sát thương chí mạng.
Hai chiến sĩ không kịp trốn tránh, trực tiếp hóa thành hai cái x·ác c·h·ế·t.
Tiểu Bạch vừa tiếp đất, tấm chắn trong tay liền giơ lên.
"Ầm!"
Cầu lửa của pháp sư đối phương bay đến nện lên trên tấm chắn của Đại Bạch, n·ổ tung tóe.
Lực xung kích cực mạnh, đẩy lùi Tiểu Bạch về sau nửa bước.
Cùng lúc đó, quả cầu lửa của Đại Bạch cũng đã rơi vào người tên pháp sư kia.
Sau một tiếng vang thật lớn, pháp sư đối phương bị n·ổ đến choáng váng, buông tay từ biệt nhân gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận