Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 255: Quyền chỉ huy!

Chương 255: Quyền chỉ huy!
"Nhiệm vụ cấp S..." Ánh mắt Vương Viễn co rút lại.
Dựa theo thiết lập nhiệm vụ trong trò chơi, cấp S là độ khó cao nhất, đại diện cho việc khó mà hoàn thành. Có thể thấy đợt quái triều cuối cùng này, so với độ khó của phó bản địa ngục và việc cùng lúc đánh căn cứ Lôi Đình nhai trước đó cũng không hề thua kém. Điểm khác biệt là, trong game tỉ lệ sai số cực cao, người chơi có thể thất bại vô số lần, tổn thất cũng chỉ là một chút đạo cụ và thời gian. Nhưng ở thế giới hiện thực, cơ bản không có sai số, thất bại một lần, người thức tỉnh sẽ không có cơ hội thứ hai. Vì vậy, nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành.
"Ta có thể tìm hiểu một chút về cách bố trí người thức tỉnh của chúng ta không?" Sau khi nhận nhiệm vụ, Vương Viễn hỏi thẳng.
Thực ra, ở thời mạt thế đối với một nơi ẩn náu mà nói, số lượng và nghề nghiệp của người thức tỉnh là thứ phải tuyệt đối giữ bí mật. Với một người ngoài như Vương Viễn, những câu hỏi như vậy đáng lẽ không nên hỏi. Nhưng bây giờ Vương Viễn đã xác nhận nhiệm vụ, tức là đã là một phần tử của nơi ẩn náu. Để đảm bảo nhiệm vụ có thể hoàn thành, để đảm bảo bản thân và những người khác có thể sống sót, nhất định phải hiểu rõ cách phân bố nhân lực bên phía mình.
"Cái này... ý ngươi là gì?"
Quả nhiên, khi nghe câu hỏi của Vương Viễn, Trương Lôi lập tức cảnh giác.
Trương Khoa cũng nhíu mày: "Vương ca, chuyện này không nên hỏi thì phải, tuy giờ anh đã đồng ý giúp đỡ, nhưng mà..." Trương Khoa không nói tiếp.
Lời tuy khó nghe, nhưng cũng giống như việc ngươi hỏi người khác mỗi tháng kiếm được bao nhiêu tiền, rất mạo muội và vô lễ.
"Ta chỉ là muốn tìm cách chỉ huy đội ngũ hợp lý hơn thôi." Vương Viễn không hề giấu giếm, nói thẳng.
"Ngươi cứ nghe theo chỉ huy là được rồi!" Trương Lôi có chút kinh ngạc, thậm chí còn mang theo một tia bất mãn: "Chẳng lẽ ngươi còn muốn chỉ huy đội ngũ?"
Chỉ huy đội ngũ chính là hạt nhân của chiến đấu. Nó liên quan đến thương vong và hao tổn của toàn bộ đội ngũ. Đừng nói là chuyện quan trọng ở hiện thực. Ngay cả trong game, quyền chỉ huy đội ngũ mọi người cũng giao cho người đáng tin, như vậy mới giảm thiểu được hy sinh một cách hợp lý nhất. Vì sao Trương Lôi là anh cả trong ba huynh đệ nhưng lại không thể đảm nhiệm vị trí đội trưởng? Đó là vì hắn không có năng lực chỉ huy. Còn Trương Khoa thì vì có khả năng chỉ huy tác chiến nên mới trở thành thủ lĩnh của mọi người. Bây giờ Vương Viễn vừa vào nơi ẩn náu chưa đến mười phút đã đòi quyền chỉ huy... Gã này chẳng lẽ đầu óc có vấn đề? Ngay cả Trương Khoa cũng vô cùng bất ngờ, nói: "Vương ca, ý anh là, anh muốn chỉ huy chiến đấu?"
"Không sai!" Vương Viễn nói: "Thật thứ ta nói thẳng, đợt quái triều lần này không thể xem nhẹ, với trình độ chỉ huy của ngươi, không thể chống cự được đợt tấn công của quái triều. Cho dù ta đến giúp, cũng chỉ như có thêm một con quỷ chịu chết, căn bản không phát huy được ý nghĩa ta đến đây hỗ trợ."
Trương Khoa chỉ huy tác chiến có lẽ có trình độ nhất định, nhưng trình độ chống cự quái triều chắc chắn không cao. Nếu không, đợt quái triều thứ hai đã không xuất hiện thương vong. Đợt quái triều thứ ba sắp tới còn đáng sợ hơn đợt thứ hai nhiều, mà nếu vẫn để Trương Khoa chỉ huy, mọi người có lẽ sẽ xong đời mất.
"Nếu ta nói ta không muốn giao quyền chỉ huy thì sao?" Trương Khoa nhíu mày, đồng thời trong lòng cũng vô cùng khó chịu.
Ai mà chẳng muốn nghe lời hay. Vương Viễn còn chưa biết gì về cách chỉ huy của mình mà đã nói mình không đủ khả năng, ai nghe mà chẳng bực.
"Ta có thể giúp một tay, nhưng tuyệt đối sẽ không để hy sinh vô ích." Vương Viễn thản nhiên nói: "Nếu như trình độ của ngươi đủ, thì với đợt quái triều như hôm qua phải là dễ như trở bàn tay mới phải, hiểu chứ? Với độ khó như vậy mà ngươi còn không thể làm được một cách thành thục, thì với độ khó cao hơn ngươi làm sao có thể đảm bảo an toàn cho mọi người?"
"A cái này..." Trương Khoa á khẩu không trả lời được.
Lời Vương Viễn nói rất đúng, so với đợt tổng công kích cuối cùng sắp đến, thì đợt quái triều thứ hai chỉ có thể coi là mức độ đơn giản, mà trong tình huống khó khăn đó vẫn có thể phát sinh thương vong, rõ ràng khả năng chỉ huy của mình là quá kém so với yêu cầu độ khó cao. Nghĩ đến đây, Trương Khoa vốn coi như bình tĩnh, lập tức mặt mũi tràn đầy uể oải, như thể rơi vào tự trách và hoài nghi bản thân sâu sắc: "Đúng vậy... Năng lực ta không đủ, nên mới hại tiểu binh bọn họ bị quái vật giết chết... Đều là tại ta..."
"Lão Tam, đừng nghe hắn nói bậy, chúng ta đều tin tưởng ngươi!" Trương Lôi thấy Trương Khoa bắt đầu nghi ngờ bản thân thì vội an ủi.
"Sự tin tưởng của các ngươi không thể dùng để no bụng! Năng lực mới là tất cả!" Vương Viễn không khách khí chút nào nói.
"Ngươi..." Trương Lôi giận đỏ mặt tía tai: "Ngươi có thể bớt tranh cãi đi được không."
"Nếu như ta cái gì cũng không nói mà mọi người vẫn có thể sống sót, thì ta có biến thành người câm cũng được." Vương Viễn buông tay.
"Đại ca... Anh đừng nói nữa." Lúc này Trương Khoa cũng đã tỉnh táo lại, ngăn Trương Lôi đang muốn cãi nhau với Vương Viễn lại, rồi nhìn Vương Viễn hỏi: "Vương ca, ta có thể tin tưởng anh chứ?"
"Thử xem sao... Chắc là tốt hơn ngươi một chút đấy." Vương Viễn nói.
"Được!" Trương Khoa gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: "Chúng ta ở đây hiện giờ có tổng cộng mười tám người thức tỉnh..."
Vốn dĩ phòng làm việc của Trương Khoa có hai mươi người. Tức là hai mươi người thức tỉnh. Hai chiến sĩ thuẫn, hai mục sư, sáu cung thủ, sáu pháp sư, bốn thích khách, hai thánh kỵ sĩ. Đây là đội hình tiêu chuẩn và thường gặp nhất trong game.
Còn lý do vì sao không có võ sư và pháp sư tử linh... thì cũng là vấn đề muôn thuở.
Võ sư thuộc dạng nghề nghiệp sáu cạnh đều bằng nhau, ừm, ý là sáu cạnh của nó chỉ ngang nhau ở mức trung bình thôi, ngoài đẹp trai ra thì không có tác dụng gì trong đoàn chiến cả, có lẽ chỉ lúc đấu đơn ở đấu trường mới có thể thể hiện chút, nhưng khi gặp chiến sĩ thuẫn và thích khách cùng cấp thì lại bị đè đầu đánh cho tơi bời. Nên trong game, võ sư rất hiếm... Hầu như không thấy ai chơi. Pháp sư tử linh thì càng thảm hại. Định vị là toàn năng, nhưng vì cần có "đơn vị thi thể" mà khiến cho tất cả pháp sư tử linh rơi vào thế bị động. Nếu không có ai đó thực sự có chấp niệm và tín ngưỡng thì sẽ không chơi được. Mười người chơi tử linh, thì chín người xóa tài khoản rồi chọn lại nghề, còn một người đang trên đường xóa tài khoản, đây không phải là chuyện bịa. Nếu không phải Vương Viễn ở hầm ngầm đào ra hai anh em Đại Bạch, thì có lẽ trong ba ngày đó cũng không tìm được thi thể để dùng rồi, có lẽ đã sớm xóa tài khoản mở lại game từ lâu....
Hôm qua khi chống cự đợt quái triều thứ hai, do không phát hiện ra đám Goblin bò lên trên tường ở phía dưới, tên chiến sĩ thuẫn phụ trách khu vực bên trái bị túm xuống, còn mục sư sau lưng vì muốn cứu em trai mình, cũng bị kéo từ trên mái nhà xuống đất. Mọi người trơ mắt nhìn hai người bị quái triều bao phủ đến nỗi hài cốt cũng không còn. Cho nên hiện giờ đội ngũ thiếu mất một chiến sĩ thuẫn và một mục sư. Đây cũng không trách sao Trương Khoa và mọi người tuyệt vọng đến vậy. Chiến sĩ thuẫn và mục sư, mỗi đội thường chỉ có một người, nhưng hai chức nghiệp này lại là vị trí hạt nhân của cả đội. Vào phó bản đánh đoàn, không có các nghề nghiệp khác còn có thể, vì các nghề phụ xưa nay vốn không thiếu, chỉ không có chiến sĩ thuẫn và mục sư là không xong. Dù sao hai người này chính là bảo vệ sự sinh tồn của cả đội. Một người chịu trách nhiệm đỡ sát thương cho mọi người, một người hồi máu, thiếu một trong hai người, đội sẽ có nguy cơ bị quét sạch. Bây giờ trực tiếp thiếu một đôi, chẳng khác nào khu vực phòng thủ bên trái đã mất đi khả năng chiến đấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận