Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 621: Đem lợi ích tối đại hóa

"Chương 621: Đem lợi ích tối đa hóa"
"Nghe lão Vương nói vậy, Vương Viễn cùng Vương Ngọc Kiệt đều có chút khó hiểu hỏi: "Có ý gì?"
"Ai..." Lão Vương thở dài một tiếng nói: "Thời thế thay đổi rồi, trước kia chúng ta những người luyện võ này, có lẽ sẽ hiếu thắng hơn người thường một chút... Nhưng bây giờ..."
Nói đến đây, lão Vương liếc nhìn mấy Khô Lâu binh sau lưng Vương Viễn nói: "Những người giác tỉnh như các ngươi, chẳng phải mạnh hơn người luyện võ gấp trăm ngàn lần sao? Đáng thương chúng ta mấy chục năm tu hành, cũng không bằng các ngươi vừa giác tỉnh..."
Lão Vương ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy mờ mịt và u sầu.
"À... Cái này..." Nghe lão Vương nói vậy, Vương Viễn cùng Vương Ngọc Kiệt nhìn nhau.
Đúng thật. Người tập võ có thân thủ mạnh hơn, không có quy tắc chi lực gia trì cũng chỉ là một phiên bản cường hóa của người bình thường mà thôi.
Súng pháo vũ khí hạt nhân khi không có quy tắc chi lực gia trì thì không thể lay chuyển giác tỉnh giả dù chỉ là một chút, huống chi là một người chỉ tập võ.
Vương Viễn cũng hiểu được tâm tình của lão Vương.
Giống như mấy trăm năm trước, cao thủ tu luyện nhiều năm bị một phát súng bắn ngã không dậy nổi, rõ ràng là cảnh vật đổi dời, người xưa không còn.
Điều khiến lão Vương khó chịu hơn là súng pháo gì đó thì người tập võ ít nhất cũng có thể sử dụng. Còn quy tắc chi lực, nếu người tập võ không giác tỉnh... thì chắc cả đời cũng không có cách nào nắm giữ được.
Thử nghĩ xem, mình tân tân khổ khổ cố gắng tập võ mấy chục năm, kết quả còn không đánh lại một đám người nằm ngửa chơi game. Ai mà không bực bội cho được.
Quảng Linh Tử vốn là cao thủ công phu, sau lại tu đạo học được một thân tà môn pháp thuật, giác tỉnh rồi lại trở thành Tử Linh Pháp Sư, còn nghiên cứu ra Luyện Thi Thuật, một loại kỹ năng cực kỳ tà môn nhưng cũng rất biến thái.
Bây giờ thực lực của hắn rất mạnh, Vương Viễn liên thủ với Vương Ngọc Kiệt cũng không chiếm được chút lợi thế nào trong tay hắn.
Nếu như đặt vào thời chưa mạt thế, phái mấy cao thủ Vương gia ra bắt hắn trở lại là được. Bây giờ... e là cho dù lão Vương đích thân ra tay, cũng chưa chắc bắt được hắn.
"Cho nên... trong thôn chúng ta không có người giác tỉnh sao?" Vương Viễn nghi ngờ hỏi.
Theo như hắn biết, trò chơi giác tỉnh chỉ là một phương thức phổ biến nhất. Còn có những phương thức giác tỉnh khác đặc biệt hơn.
Ví dụ như, trình độ chuyên môn kỹ thuật đạt đến một mức nhất định thì sẽ tự nhiên giác tỉnh.
Tiêu Cường, kỹ sư công trình của chỗ Vương Viễn, chính là người giác tỉnh tự nhiên.
Với trình độ chuyên môn của đám người Vương gia thôn này, theo lý thuyết chắc cũng phải có người tỉnh lại chứ.
"Có! Nhưng không nhiều." Lão Vương nói: "Toàn thôn chỉ có mười mấy người..."
"Mười mấy người... mà ông còn bảo là chỉ có."
Nghe lão Vương nói vậy, Vương Viễn tối sầm mặt.
Không phải đại thúc à, ông nói chuyện phóng khoáng quá rồi đó?
Giác tỉnh tự nhiên theo chuyên môn... một vạn người may ra được một người, thôn của các ông gần một ngàn nhân khẩu mà có mười mấy người. Còn "chỉ có"...
"Đúng vậy đó... mấy người này còn phải theo ta bảo vệ thôn... căn bản không rút người ra được để làm việc khác." Lão Vương buông tay.
Vương gia thôn mặc dù không lớn, nhưng tuyệt đối không nhỏ, hơn một ngàn người ở phương bắc cũng coi như là thôn trang cỡ vừa.
Một thôn chỉ có mười mấy người giác tỉnh thì đúng là hơi khó khăn thật.
Hồi đó Trương gia thôn cũng chỉ có mười mấy người giác tỉnh, nếu không có Vương Viễn giúp đỡ thì có lẽ đã bị diệt từ lâu rồi.
Cho nên, sau này mấy thôn kia phải liên kết mười dặm tám thôn lại mới thành một công xã, miễn cưỡng chống đỡ được một thời gian. Cuối cùng thì cũng vì cuộc sống khó khăn mà gia nhập các đoàn mạo hiểm lớn, rồi lại bị sáp nhập vào Giang Bắc thành.
Mấy cao thủ ở Vương gia thôn thực lực không tệ, nhưng vấn đề là họ còn phải bảo vệ người già trẻ em nữa. Mười mấy người mà bảo vệ hơn ngàn người, độ khó thì mọi người đều biết.
"Vậy ý của ông là sao?"
Nghĩ đến đây, Vương Viễn trong lòng "lộp bộp" một tiếng.
Mẹ nó, lão già này chẳng lẽ muốn mình đi bắt Quảng Linh Tử sao?
Không thể nào!!!
"Cho nên... Cần người thiếu niên anh hùng như cậu giúp đỡ." Lão Vương nhếch mép cười, nụ cười chẳng khác gì liệt ma địa ngục.
【Nhắc nhở: Ngươi phát động nhiệm vụ ẩn, có tiếp nhận hay không? 】
Đúng lúc này, một dòng nhắc nhở nhiệm vụ hiện lên trước mắt Vương Viễn.
"Không!!!" Vương Viễn khẳng khái cự tuyệt.
Đùa à!!!
Trình độ của Quảng Linh Tử như thế nào, Vương Viễn đã tận mắt chứng kiến và đích thân trải nghiệm rồi.
Lão già này không chỉ tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế đa đoan, mà còn ma vũ song tu, lại còn mang theo một đống tay chân.
Thật sự không có chút nhược điểm nào, điển hình là một chiến sĩ hình lục giác.
Nếu ở trong truyện khác, lão ta đã là nhân vật chính rồi.
Vương Viễn lợi hại à? Vương Ngọc Kiệt biến thái à?
Khi chưa mở đại chiêu, Vương Viễn và Vương Ngọc Kiệt đã dùng hết vốn liếng, dốc toàn lực vẫn không thể chạm vào lão già này.
Với loại nhân vật hung ác này, chỉ cần có não là Vương Viễn sẽ không nhận lời.
Đúng, kỹ năng hợp thể và hàng thần của Vương Viễn có thể rất mạnh, có thể miểu sát boss cấp sử thi, nhưng cái giá phải trả để sử dụng hai kỹ năng này là rất lớn.
Kỹ năng đầu còn đỡ, chỉ khiến người ta tinh thần phân liệt. Còn cái sau thì ít nhất phải tiêu hao một Xuân Ca cấp bậc. Thậm chí người sử dụng còn có thể vì dùng thân thể phàm trần thúc đẩy sức mạnh của Thần mà trực tiếp hao tổn sinh mệnh.
Bắt Quảng Linh Tử trở về quan trọng lắm sao?
Lão già này đã ở bên ngoài bay lâu như vậy rồi, không biết đã hại bao nhiêu người rồi.
Thời bình còn không bắt hắn về, giờ mạt thế lại muốn bắt hắn trở lại... chuyện này có ý nghĩa gì chứ?
Hắn ở ngoài làm bậy thì cứ kệ hắn đi, hà tất gì phải bắt mình đi chịu chết?
Hơn nữa, dù cho Vương Viễn tung hết đại chiêu, thì lão già này chắc gì đã hết chiêu?
Nhiệm vụ này tuyệt đối là trăm hại mà không có lợi.
Vương Viễn thậm chí không cần nhìn phần thưởng, đã trực tiếp từ chối rồi.
"Cậu không muốn giúp ta chuyện này sao?" Lão Vương thấy Vương Viễn từ chối nhiệm vụ, cười híp mắt hỏi.
"Đại thúc, giúp thì được thôi!" Vương Viễn cũng cười nói: "Nhưng ta có một điều kiện."
"Ừ, ừ..." Lão Vương xoa tay nói: "Chỉ cần cậu chịu giúp, ta gả con gái cho cậu."
"Cha... Cha!!" Vương Ngọc Kiệt nghe vậy thì tức giận đập bàn.
"Con bé ngốc! Con đã để ý nó rồi, ta còn có thể ngăn con sao, đằng nào con chả phải gả, hay là mượn cơ hội này để nó giúp một tay, tối đa hóa lợi ích thôi mà..." Lão Vương cười nham nhở nói.
"Ta..." Vương Ngọc Kiệt không còn gì để nói.
Vương Viễn cũng sầm mặt lại.
Lão già này... đúng là...
"Thấy chưa, tao nói gì sai à... cứ làm thôn trưởng thì toàn đồ không ra gì cả..." Xuân Ca ở một bên nhổ nước bọt nói.
"Có lý, có lý!"
"Xuân Ca cao kiến!" Mấy khô lâu nhao nhao bày tỏ sự đồng tình.
"Đại thúc... có thể xem ta là người được không, ta ngồi ở đây nè, mà ông cứ trước mặt ta bày mưu tính kế à..." Vương Viễn bất lực nói: "Hơn nữa, ta có nói là ta đòi hỏi điều kiện này đâu."
"Ha ha..."
Lão Vương cười ha ha, không chút xấu hổ mà hỏi: "Vậy hiền chất muốn cưới ai, trong thôn cứ tự chọn."
"Ta muốn cưới... Hừ!!!"
Vương Viễn nhổ nước bọt nói: "Ta không cưới ai hết!! Điều kiện của ta là, trừ việc đi bắt Quảng Linh Tử ra, việc gì ta cũng chịu giúp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận