Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 555: Vương mỗ nói lời giữ lời

Thấy xác đồng đội nằm la liệt trên đất, tất cả thành viên của Ngọa Long Cương đều giật mình. Dù không thể nói là có bao nhiêu tình cảm với những người cùng chung một đoàn mạo hiểm, nhưng việc xác những người đồng đội vừa mới còn tươi cười, giờ lại đột nhiên nằm dưới chân mình, ít nhiều cũng khiến người ta kinh ngạc. Cho dù là đám người Ngọa Long Cương thuộc loại côn đồ ngoài vòng pháp luật, cũng không khỏi có chút cảm giác 'thỏ chết hồ bi', thương xót đồng loại. Đương nhiên! Bất kể là có tình cảm hay không, chỉ cần là xác chết... sức nổ sẽ tuyệt đối không hề kém. Đám côn đồ ngoài vòng pháp luật đã chết, chắc chắn chất chứa 'tình cảm sâu nặng' với đồng bọn.
"Oanh!!! "
Ngay khi đám giác tỉnh giả Ngọa Long Cương xông vào ngõ nhỏ đang cảm thấy tâm tình ảm đạm, đột nhiên bên tai truyền đến một tiếng nổ lớn... Ngay sau đó từng đợt huyết vụ bốc lên từ dưới chân, bao phủ toàn bộ đám giác tỉnh giả Ngọa Long Cương trong ngõ nhỏ... Hơn ba mươi giác tỉnh giả, thậm chí không kịp kêu lên một tiếng, tại chỗ bị nổ tươi sống đến chết.
"??????"
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nghe được tiếng nổ dữ dội, những giác tỉnh giả ở bên ngoài ngõ nhỏ vẻ mặt mờ mịt, vội vàng phát tin nhắn hỏi thăm. Kết quả, tin tức phản hồi lại là: "Những giác tỉnh giả mà ngươi liên hệ, đã không còn ở khu vực phục vụ..."
"Không còn ở khu vực phục vụ..."
Mọi người bên ngoài nhất thời toàn bộ ngây ngẩn cả người. Những giác tỉnh giả thời mạt thế đều biết, cái gọi là không còn ở khu vực phục vụ chẳng khác nào đã tiêu đời, nói cách khác, những người vừa xông vào đều đã chết.
"Mẹ nó! Trong ngõ nhỏ có cạm bẫy!!"
"Người của chúng ta toàn quân c·hết sạch rồi!!"
Nhìn thấy lại có thêm hơn chục người mất mạng, đám giác tỉnh giả Ngọa Long Cương mặt trắng bệch. Tất cả đều là những giác tỉnh giả của một đoàn mạo hiểm, nên ít nhiều đều có chút quen biết. Dám đến nhận lệnh truy sát này thì đều là cao thủ tinh anh của Ngọa Long Cương, những người có thể xông vào trước tiên, tự nhiên không phải là loại yếu gà, ít nhất cũng ngang ngửa về thực lực với đám người ở bên ngoài, nhất là đám người xông lên trước, phần lớn đều là các chiến sĩ thuộc nghề dày da thịt béo, trong đó có tới bảy người là thuẫn chiến sĩ. Thuẫn chiến sĩ đấy!!! Đây là loại người ngay cả sát thương của BOSS cũng có thể đứng vững, trang bị toàn đồ chống chịu vừa thúi vừa cứng lại vừa kháng đòn. Đứng đó giơ khiên lên thì cho ngươi thả cả đợt kỹ năng cũng không thành vấn đề. Vậy mà lại bị tiêu diệt toàn bộ chỉ trong một đợt. Cái mẹ nó chứ!! Nếu không tận mắt chứng kiến, thì đám người căn bản không thể tin nổi có chuyện như vậy xảy ra. Trong chốc lát, trái tim mọi người đều từ kích động chuyển thành kinh hãi. Tuy bọn họ không biết Vương Viễn và những người khác đã làm cách nào có thể trong nháy mắt g·iết hơn chục người... Nhưng họ biết, đối phương có thể trong vài phút gi·ết người khác thì cũng có thể trong vài phút gi·ết chính mình. Trong lúc nhất thời, mọi người đều đứng ngây người tại chỗ, nhìn chằm chằm vào cái ngõ nhỏ u ám, nơm nớp lo sợ mà lùi lại, không dám tiến lên nửa bước.
"Hả? Bọn họ chưa c·hết! Mọi người mau nhìn xem!"
Đúng lúc mọi người đang hoảng sợ thì đột nhiên trong đám đông có người hô lên một tiếng. Mọi người nghe vậy vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía trong ngõ nhỏ. Quả nhiên, thấy một đám giác tỉnh giả hoảng hốt bước ra từ trong ngõ. Tuy những người này toàn thân đầy máu, nhưng mọi người đều có thể nhận ra đây chính là những người đồng đội đã xông vào ngõ trước đó. Có vẻ như đám người này bị vụ nổ vừa rồi làm cho choáng váng, ai nấy đều mặt không biểu tình, hai mắt vô hồn, đi đứng xiêu vẹo thất thểu... Đi thẳng tới trước mặt mọi người.
"Uy! Chuyện gì xảy ra bên trong vậy?"
"Người của bọn chúng chạy hết rồi à?"
"Mấy người không sao chứ?"
Thấy đồng đội lảo đảo đi ra từ ngõ nhỏ, những người khác nhao nhao chạy tới. Có người tò mò, có người quan tâm tới sự an nguy của đám người Vương Viễn, cũng có người quan tâm tới trạng thái của đồng đội mình. Nhưng những người vừa từ ngõ nhỏ đi ra thì vẫn mặt không biểu tình, hai mắt trống rỗng nhìn thẳng phía trước, bước đi lảo đảo... Trong nháy mắt đã lẫn vào trong đám người. Đồng thời, những giác tỉnh giả bị sét nổ ch·ết kia cũng từ dưới đất dựng thẳng dậy.
"Má! Tình huống thế nào đây!!"
Nhìn thấy cảnh này, tóc của mọi người đều dựng đứng lên... Người ch·ết thì bọn họ đã thấy không ít... Nhưng thấy xác chết sống dậy thì đây là lần đầu.
"Kết thúc công việc!!"
Bên trong ngõ nhỏ, Vương Viễn vỗ tay một cái nhẹ nhàng phát ra tiếng.
"Oanh!!! "
Cùng lúc đó, đám giác tỉnh giả mới đi ra từ ngõ nhỏ, cùng với những giác tỉnh giả 'sống lại' đồng loạt n·ổ tung. Sau một tiếng nổ lớn, một đám mây hình nấm màu đỏ thẫm chậm rãi bốc lên. Huyết vụ từ trong đám người nháy mắt tán ra. Lúc này, đám người Ngọa Long Cương bên ngoài ngõ nhỏ đều đứng tụm lại một chỗ, mà những xác chết lại càng tập trung giữa đám người này. Từ trong ra ngoài phát nổ, thì sức mạnh mới có thể được phát huy đến mức tối đa. Đám giác tỉnh giả Ngọa Long Cương có tổng cộng hơn 120 người... trong đó đã có gần 50 xác chết bom. Năm mươi cái xác chết bom, nổ trong đám người chưa đến 60 người, thì đó sẽ là cảnh tượng như thế nào, tất nhiên là ai cũng có thể nghĩ tới. Huyết vụ màu đỏ thẫm, bao phủ tất cả đám giác tỉnh giả Ngọa Long Cương trong đó. Khi huyết vụ tan hết, trên mặt đất tất cả đều là xác chết. Quân truy binh của Ngọa Long Cương! Toàn quân bị diệt!!
Vương Viễn khi đã ra tay thì luôn giữ lời, đã nói muốn diệt toàn bộ đối phương xong rồi mới đi, thì chắc chắn sẽ phải diệt toàn bộ đối phương.
"Có chút thú vị!"
Quảng Linh Tử ở đằng xa thấy cảnh này, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, nhịn không được thốt lên một tiếng cảm khái.
"Đến lượt ngươi!!"
Ngay lúc này, không khí phía sau Quảng Linh Tử đột nhiên vặn vẹo, để lộ ra một bóng dáng thích khách. Lý Thức Châu đã mò tới sau lưng Quảng Linh Tử khi đám giác tỉnh giả Ngọa Long Cương bị nổ ch·ết, hai tay nắm dao găm, nhắm ngay sau tim của Quảng Linh Tử đ·â·m tới.
"Ba!"
Ngay lúc dao găm của Lý Thức Châu sắp cắm vào lưng Quảng Linh Tử thì. Quảng Linh Tử lại mỉm cười, nghiêng người tránh né công kích của Lý Thức Châu, đồng thời tay trái vung lên, một chưởng vào cổ tay cầm dao găm của Lý Thức Châu.
"Ai nha!!!"
Theo chưởng của Quảng Linh Tử đánh xuống, cổ tay của Lý Thức Châu nhất thời truyền đến một cơn đau như xé thịt. Cúi đầu nhìn xuống, hai cánh tay rủ xuống lỏng lẻo... Xương cổ tay đã bị gãy mất rồi.
"Cái này..."
Sắc mặt của Lý Thức Châu tái xanh, vội vàng lùi lại phía sau, kéo giãn khoảng cách với Quảng Linh Tử. Quảng Linh Tử cũng không đuổi theo, mà là cười tủm tỉm nói: "Tiểu tử, ngươi nghĩ rằng ẩn nấp có tác dụng với tất cả mọi người sao? Không phải ai cũng phải nhìn bằng con mắt đâu."
Nói xong, Quảng Linh Tử đột nhiên quay người lại, tay phải bổ ngang, giống như roi quất ra ngoài.
"Ba!"
Lại là một tiếng vang thanh thúy. Trong không khí hình như có thứ gì đó bị đánh trúng. Tiếp theo một tiếng phù phù, mặt đất phía trước mặt Quảng Linh Tử bị đánh lõm một cái, đồng thời trên ống tay áo của Quảng Linh Tử có thêm một con dao găm.
"Ngươi cái trò ẩn thân này cũng có chút thú vị!"
Quảng Linh Tử rút con dao găm trên ống tay áo ra, vuốt ve cười nói: "Nhưng cũng chỉ có thế thôi! Muốn đ·á·n·h trúng ta thì còn phải kém một chút công..."
"Oanh!"
Lời của Quảng Linh Tử còn chưa dứt thì dao găm trong tay hắn đột nhiên n·ổ tung. Khói nổ bao phủ lấy Quảng Linh Tử...
Bạn cần đăng nhập để bình luận