Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 594: Dơ bẩn ti tiện thủ đoạn

Chương 594: Thủ đoạn ti tiện dơ bẩn
Đây chính là lý do vì sao Dịch Phong và nhóm người không muốn bại lộ thân phận của mình. Mọi người ở Ma Đô đều là người có thân phận cả. Hơn nữa vào thời đại trò chơi, họ đều là những cao thủ được nhiều người biết đến. Nếu như bị những cao thủ cùng đẳng cấp bắt được thì còn có thể chấp nhận được. Bây giờ lại bị một đám "giác tỉnh giả bình thường" làm cho thảm hại như vậy, bọn họ đương nhiên không thể nào chịu nổi sự mất mặt này. Lúc này Lưu Á Khôn bị nhận ra, hận không thể chui luôn đầu vào trong quần.
"Nguyên lai các ngươi chính là đoàn mạo hiểm Thần Thoại!" Vương Viễn vuốt cằm nói: "Xem ra cũng chỉ đến thế thôi."
Dịch Phong và những người khác: "..."
"Nói xem nào, chúng ta xưa nay không oán không thù, vì sao lại đánh lén chúng ta?" Vương Viễn hỏi.
"Không biết! Lão đại của chúng ta phân phó." Dịch Phong trực tiếp lắc đầu. Dịch Phong đương nhiên biết chuyện gì xảy ra, nhưng trong nghề này có quy tắc riêng. Nếu ngươi nhận tiền làm việc, rồi lại bán đứng chủ, hành vi đó còn mất mặt hơn là bị lột sạch treo trên tường thành.
"Ha ha! Xem ra là do người khác thuê." Vương Viễn cười ha ha.
"Sao ngươi biết?" Dịch Phong nghe vậy thì sững sờ.
"Ngọa Long Cương?" Vương Viễn lại hỏi.
"..." Dịch Phong im lặng.
"Không ngờ đường đường đoàn mạo hiểm Thần Thoại lại nghe lệnh của Ngọa Long Cương." Vương Viễn tỏ vẻ khinh thường: "Ta còn tưởng các ngươi là anh hùng cỡ nào."
"Đánh rắm!" Nghe thấy lời này của Vương Viễn, Dịch Phong tức giận nói: "Bọn họ dùng tiền thuê chúng ta, chúng ta chỉ là nhận tiền làm việc mà thôi."
"À... thì ra là vậy." Vương Viễn cười tủm tỉm nói.
"Xoạt, lão Dịch ngươi đúng là đồ chó ngốc!"
"Người ta có hỏi gì đâu, ngươi đã khai hết rồi."
"Phế vật!"
Mấy người bên cạnh Dịch Phong che mặt thở dài. Tên ngu ngốc này, vậy mà lại khai hết sạch.
"Được rồi! Bây giờ các ngươi kêu lão đại của các ngươi mang tiền đến chuộc các ngươi đi." Vương Viễn sau khi moi được ra kẻ đứng sau màn thì cũng không muốn làm khó bọn người này nữa, trực tiếp ra hiệu bọn họ giải tán. Giết bọn chúng, nhiều nhất chỉ có thể lấy được mấy cái mạng. Với thân thủ và danh tiếng của đoàn mạo hiểm Thần Thoại, bán kiểu gì chẳng được vài trăm vạn. Làm việc thì phải giảm thiểu thiệt hại đến mức thấp nhất, tối đa hóa lợi ích.
"Hừ!" Dịch Phong hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi. Rõ ràng là rất mâu thuẫn với việc Vương Viễn bắt cóc mình.
"Sao? Lại còn có cốt khí à?" Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Xem ra ta phải cho ngươi nếm chút đau khổ rồi."
"Buồn cười, ngươi có thủ đoạn gì cứ việc dùng, ta mà nhíu mày thì không phải hảo hán!" Dịch Phong cực kỳ phách lối. Rất hiển nhiên là một thuẫn chiến sĩ, hắn rất tự tin vào khả năng chịu đựng của mình, tin chắc mình có thể chịu được bất kỳ hình phạt nào.
"Ha ha!" Vương Viễn cười ha ha một tiếng: "Thật sao? Nếu như ta lột sạch ngươi treo ở cửa thành thì sao?"
"Thì... Thì đã làm sao..." Dịch Phong hơi bối rối, nhưng vẫn kiên định. Chẳng phải chỉ là bị lột sạch treo ở trên tường thành thôi sao, dù sao thì cũng có ai nhận ra mình đâu, có mất mặt thì cũng chẳng mất mặt với ai cả.
"Ái chà, giỏi thật đấy." Vương Viễn lại nói: "Nếu như lột sạch rồi viết lên người các ngươi tên của các ngươi và đoàn mạo hiểm Thần Thoại thì sao? Hắc hắc, đoàn mạo hiểm Thần Thoại, đúng là làm việc rất 'thần thoại'!"
"Ngươi! ! Ngươi! !" Dịch Phong sợ hãi, tức giận đến chỉ tay vào Vương Viễn, nhất thời nghẹn họng.
"Thế vẫn chưa đủ à?" Vương Viễn mắt hơi híp lại nói: "Được thôi, vậy thì ta mở một sạp hàng nhỏ ngay bên cạnh, cho những người qua đường bắn vào chỗ ấy của ngươi, trúng một lần thì thưởng một kim tệ..."
"Ca! Đại ca! Ta thông báo với lão đại của ta đây... Ngài đừng nói nữa, van xin ngài mà...ヾ(TдTヾ*)!" Vương Viễn còn chưa nói hết câu thì Dịch Phong đã hoa cả mắt mà khóc thét lên. Những người khác nhìn Vương Viễn bằng ánh mắt như đang nhìn một con quỷ, không đúng, mấy con ác ma ở Ma Giới cũng không có ai ác như hắn. Cái tên này quả thực là biết cách làm người ta buồn nôn. Rốt cuộc là loại súc sinh nào mới có thể nghĩ ra cái biện pháp ghê tởm thế này.
"Lão đại... các ngươi đến đâu rồi?" Một lát sau, Lý Tinh Nguyệt nhận được tin nhắn của Dịch Phong.
"Tới ngay, tới ngay, bọn họ làm sao rồi?"
"Ừm... Chúng ta bị bắt rồi..." Dịch Phong có chút xấu hổ nói.
"Bị bắt? ?" Nhìn thấy tin nhắn của Dịch Phong, Lý Tinh Nguyệt có chút hoảng hốt. Cái từ "bị bắt" này đặt ở người Dịch Phong sao có vẻ hơi lạ lẫm vậy nhỉ. Với thực lực của bọn họ làm sao mà bị bắt được?
"Đối phương bảo ngươi mang tiền đến chuộc bọn ta." Dịch Phong lại nói.
"Dùng tiền chuộc người? ?" Lý Tinh Nguyệt đột nhiên cảm thấy cái hành động này quen quen.
"Bọn họ rốt cuộc là ai, vậy mà lại có thể bắt được các ngươi?" Lý Tinh Nguyệt cẩn thận hỏi.
"Không biết, toàn một lũ quái thai." Dịch Phong nói: "Một cô Nữ Cách đấu gia thì biến thái, còn có một nữ nhân cùng với mẹ quái vật của hắn, tên pháp sư kia kỹ năng cũng rất quái dị, nhất là cái tên tử Linh Pháp Sư, hắn quả thực không phải là người."
"Nữ Cách đấu gia? Tử Linh Pháp Sư?" Trong lòng Lý Tinh Nguyệt bỗng hẫng một nhịp. Chẳng lẽ? Không lẽ nào? Lý Tinh Nguyệt bắt đầu run rẩy cả người.
"Đúng đó, tên Tử Linh Pháp Sư kia là đồ súc sinh, hắn muốn lột sạch chúng ta treo ở cửa thành, sau đó bày quầy để cho người ta bắn vào chỗ ấy của chúng ta... ta bất đắc dĩ mới phải liên lạc với ngươi đó chứ." Dịch Phong nước mắt ròng ròng.
"A..." Nghe thấy những hành vi biến thái này, Lý Tinh Nguyệt nhất thời đơ người. Là bọn chúng! Đúng là bọn chúng rồi! Ngoài bọn chúng ra, trên đời này làm gì có tên nào lại hỗn trướng như vậy.
"Ngươi nói với bọn hắn là Đại Hải Vô Lượng!" Sau khi ngẩn người chừng mười giây đồng hồ, Lý Tinh Nguyệt gửi tin nhắn trả lời Dịch Phong.
"Hả? Đây là ám hiệu gì vậy?" Dịch Phong vẻ mặt mờ mịt.
"Không cần hỏi, ngươi cứ nói cho bọn họ là được." Lý Tinh Nguyệt chắc chắn nói.
"Được rồi!" Dịch Phong bất đắc dĩ, đành phải đáp ứng.
"Thế nào? Lão đại của ngươi chịu chi bao nhiêu tiền?" Vương Viễn khoanh tay cười tủm tỉm hỏi.
"Đại... Đại Hải Vô Lượng..." Dịch Phong thận trọng nói ra bốn chữ này.
"Cái gì mà đại hải, vô cái gì lượng? Lúc này ngươi còn dùng tiếng lóng với ta à?" Vương Viễn nghe vậy thì mất kiên nhẫn. Xem đi ta đã bảo dùng ám hiệu vô dụng rồi, người ta nghe có hiểu đâu.
Nhìn thấy thái độ của Vương Viễn, Dịch Phong cũng không hề ngạc nhiên.
"Hả?" Đúng lúc này, Vương Viễn đột nhiên ngẩn ra, quay sang hỏi Tử Thần: "Hắn vừa nói cái gì?"
"Hình... Hình như hắn nói Đại Hải Vô Lượng." Tử Thần cũng kinh ngạc không tin nổi nói.
"Đại Hải Vô Lượng? !" Vương Ngọc Kiệt cũng vuốt cằm nói: "Cái tên này... quen quen."
"Nói nhảm!" Vương Viễn nói: "Đại Hải Vô Lượng! Lão đại của bọn chúng là Đại Hải Vô Lượng!"
"A! ! Ta nhớ ra rồi." Lúc này Vương Ngọc Kiệt cũng giật mình nói: "Là Đại Hải muội muội! !"
"Đại Hải muội muội... Đây là cái cách xưng hô quái đản gì vậy trời!" Dịch Phong mặt xám xịt.
"Nàng đâu?" Tử Thần một tay túm lấy Dịch Phong hỏi. Trước kia trong đội ngũ, Tử Thần là người gần gũi với Đại Hải Vô Lượng nhất, lúc này nghe được tên của Đại Hải Vô Lượng, Tử Thần cũng là người kích động nhất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận