Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 536: Lôi Đình nhai! Giáng lâm!

Chương 536: Lôi Đình Nhai! Giáng lâm!
Ba ngày, các chủ thành khác bên ngoài cũng lần lượt hoàn thành nhiệm vụ hoạt động xâm lấn của ma tộc.
Khác với tận thế tương lai.
Tình trạng biển Ma Giới chảy ngược ở tận thế tương lai là đột phát, không ai biết chuyện gì xảy ra, cũng không ai biết biển Ma Giới chảy ngược sẽ mang đến nguy nan.
Cho nên những người giác tỉnh căn bản không có sự chuẩn bị sẵn sàng, còn chưa kịp phản ứng ra sao thì đại quân ma giới đã tiến đến dưới thành.
Trong tình huống đó, nhân loại tự nhiên không thể ngăn cản nổi, tan tác mà chạy, chịu kết quả thảm bại, trở thành một tai nạn lớn nhất của loài người trong Tuế Nguyệt Sử Thư.
Mà ở thế giới này, do Đại Bạch bọn hắn xuyên qua, để Vương Viễn sớm dự báo tai nạn giáng lâm.
Vương Viễn cũng kịp thời truyền tin tức về tai nạn ra ngoài.
Mặc dù lúc đó đại bộ phận người giác tỉnh đều mang thái độ hoài nghi, nhưng cho dù là hoài nghi, thì họ vẫn thà tin là có còn hơn không, làm xong các công tác chuẩn bị phòng ngự.
Dù sao chuyện tai nạn nói có sách mách có chứng, nhỡ đâu là thật thì sao, huống chi các chủ thành khác đều làm xong phòng ngự, mình nhất định không thể tụt lại phía sau.
Cũng chính vì sớm làm đầy đủ công tác chuẩn bị, cho nên trước khi ma tộc xâm lấn, những người giác tỉnh đã làm xong việc thủ thành.
Đến nỗi, đại quân ma tộc đột nhiên xuất hiện, trong tay người giác tỉnh nhân loại cũng không thể tiên hạ thủ vi cường chiếm được chút lợi ích nào.
Việc tận lực hỗ trợ thành công cho Giang Bắc thành của Vương Viễn, khiến người giác tỉnh nhân loại biết rằng sức mạnh tự nhiên cũng nằm trong quy tắc, có thể dùng để tiến hành đồ sát trên phạm vi lớn đối với địch nhân.
Phát hiện này làm cho thực lực của người giác tỉnh nhân loại như hổ thêm cánh.
Điểm thứ ba, cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là người giác tỉnh nhân loại có tính bền bỉ, tính trưởng thành, cùng tính học tập vượt xa so với ma tộc.
Vì sao nhân loại lại cường đại?
Cũng bởi vì nhân loại không chỉ có ý chí chiến đấu ngoan cường, hơn nữa còn có thể không ngừng học tập trong chiến đấu, hoàn thiện và tăng lên lực chiến đấu của mình.
Mới đầu hoàn toàn chính xác đánh rất khó khăn, nhưng theo thời gian trôi đi, người giác tỉnh nhân loại không ngừng thu được tiến bộ trong chiến đấu, trình độ chiến đấu ngày càng hoàn thiện hơn, chiến thuật phối hợp cũng ngày càng hoàn mỹ hơn.
Ưu thế c·h·i·ế·n· ·t·r·a·n·h cũng ngày càng rõ ràng.
Từ lúc ban đầu ngang tài ngang sức, càng về sau chiếm ưu thế, rồi đến về sau thậm chí có thể nhẹ nhàng ứng phó…
Quân đoàn ma tộc trong quá trình không ngừng tiêu hao, bị đ·á·n·h lui… Tiêu diệt… Đến mức cuối cùng không thể không rời khỏi các chủ thành của nhân loại, để cho những người thủ thành giành được thắng lợi trong hoạt động nhiệm vụ lần này.
Theo từng chủ thành thủ vệ thành công, thông báo hệ thống mỗi ngày đều quét màn hình trên bầu trời.
Mọi người từ lúc mới bắt đầu hâm mộ và chấn kinh, cuối cùng trở nên quen dần.
Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, lần này ma tộc xâm lấn, nhân loại có thể nói là đại thắng.
Trong đó công thần lớn nhất đương nhiên là Vương Viễn, người đã báo trước sớm.
Đáng tiếc, đại đa số mọi người không biết tin tức này là từ Vương Viễn truyền tới, cũng không có ai sẽ nhớ đến công lao của Vương Viễn.
Đương nhiên, Vương Viễn cũng không quan tâm đến loại hư danh này.
Cái gì công thần loại hình xưng hào, còn không bằng cho chút chỗ tốt có lợi ích thực tế.
Huống hồ, trong suy nghĩ của Vương Viễn lúc này đều là về căn cứ của mình...
Lôi Đình Nhai, nhập Thần Phong.
Vương Viễn mấy người đứng trên bậc thang quen thuộc, nhìn lên cửa ải cao vút trong mây, cùng một lối vào "một người đủ giữ quan ải vạn người không địch lại", lúc này kích động không thôi.
"Trở về rồi! Nhà của chúng ta trở về rồi!"
Nhất là Tử Thần, lúc này đã nước mắt đầy mặt.
Lương Phương và Lý Thức Châu đều là những người theo Vương Viễn về sau, không biết ý nghĩa của Lôi Đình Nhai đối với Vương Viễn.
Đứa nhỏ Vương Ngọc Kiệt này thì từ nhỏ đã phản nghịch, nàng không có nhiều tính ỷ lại đối với người đối diện, trốn nhà đi rồi thì không hề quay về, thậm chí ngày tận thế tới nàng cũng chưa từng về nhà xem sao, đối với nàng mà nói chỉ cần có Vương Viễn bên cạnh, thì sẽ có ăn có uống có người che chở.
Vương Viễn từ nhỏ không cha không mẹ, tuy rằng cũng rất khát khao và biết rằng nhà rất quan trọng, nhưng cũng không trải qua cảnh nhà tan cửa nát giống như Tử Thần.
Lúc này mặc dù cũng rất kích động, nhưng còn không đến mức rơi lệ đầy mặt như Tử Thần.
"Lên thôi!"
Vương Viễn lên tiếng, mọi người đi đến trước cửa quan ải quen thuộc.
Nhớ lại khoảng một năm trước, mọi người ở cổng quan ải bò lên dốc, đánh c·hết Thi Vương, mới mở ra cánh cửa này.
Bây giờ vật đổi sao dời, cánh cửa này xuất hiện một lần nữa trước mặt mọi người, bất quá bây giờ quyền hạn mở ra cánh cửa này nằm trong tay mọi người.
【Có muốn mở sơn môn Lôi Đình Nhai, tiến vào trụ sở Lôi Đình Nhai không】
"Có!"
Theo Vương Viễn nhấn xác nhận.
"Két két!"
Sơn môn từ từ mở ra.
Khung cảnh quen thuộc ngày xưa xuất hiện lại trước mắt mọi người.
【Hệ thống nhắc nhở: Ngươi mở sơn môn Lôi Đình Nhai, tiến vào trụ sở Lôi Đình Nhai】 【Hệ thống nhắc nhở: Bản đồ dung hợp thành công, Nhị Lang Sơn đổi tên thành Lôi Đình Nhai】 【Hệ thống nhắc nhở: Trụ sở khóa lại thành công, Nhị Lang Sơn khóa lại Lôi Đình Nhai】 【Hệ thống nhắc nhở: Trụ sở nghiệp đoàn dị giới Lôi Đình Nhai của ngài giáng lâm thế giới hiện thực, mời nhanh chóng tiếp quản.】
Từng thông báo của hệ thống quét qua trước mặt mấy người Vương Viễn.
Cùng lúc đó, những người ở các nơi trên thế giới thuộc "Đại Lực Xuất Kỳ Tích" cũng nhận được nhắc nhở.
【Hệ thống nhắc nhở: Trụ sở nghiệp đoàn "Lôi Đình Nhai" của ngài đã xuất hiện ở thế giới hiện thực, hãy đến trụ sở đăng ký lại một lần nữa, sẽ nhận được quyền cư trú hạn tại Lôi Đình Nhai.】
"Hả?"
Trong đại sảnh nghị sự ở Đế đô, trên mặt một cô nương áo tím lộ ra vẻ kích động.
"Linh Tử, sao vậy?" Lúc này nam tử anh tuấn bên cạnh cô nương áo tím thấy vậy, nhướng mày lên, liền vội vàng hỏi.
"Không có gì!"
Cô nương áo tím liên tục khoát tay.
"Có phải ngươi vẫn còn chuyện gì giấu giếm ta không?" Nam tử kia nghe vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên rất khó coi: "Ngươi cũng đừng quên, ngươi lập tức liền là người của ta, nếu không có ta giúp ngươi, chỉ bằng mấy người giác tỉnh các ngươi, bây giờ ngươi đã sớm không biết đang ở đâu rồi, vậy mà ngươi lại còn có bí m·ậ·t với ta."
"Hừ!" Cô nương áo tím hừ lạnh một tiếng nói: "Ta biết ngươi giúp ta là vì cái gì, nhưng ta cho ngươi biết, ngươi cũng đừng nên b·ứ·c b·ách ta, càng không nên nghĩ khống chế ta, nếu không ngươi sẽ biết rằng ngươi chẳng chiếm được gì đâu."
"Ngươi!" Nam tử anh tuấn lập tức lộ ra vẻ mặt vừa sợ vừa giận...
"Lôi Đình Nhai? Trở về rồi?!!"
Nhìn thấy dòng thông báo trước mắt.
Trên tường thành ở Thiên Nam Thành, một người dáng dấp có chút non nớt, trên mặt đầy sát phạt chi khí là một cung thủ trẻ tuổi, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc, trong kinh ngạc còn mang theo một tia kinh hỉ: "Là Ngưu ca… Nhất định là Ngưu ca… Cũng không biết hắn làm sao làm được, vậy mà lại đem trụ sở nghiệp đoàn trong game mang tới thế giới thực tại, cũng không biết rốt cuộc hắn ở đâu rồi."
"Lưu đoàn trưởng! Phong lão đại bảo ngươi mau về đi, bên này cứ giao cho hắn."
Lúc này, sau lưng cung thủ trẻ tuổi truyền đến một giọng nói.
"Đxm nó chứ! Mấy cái tên khốn Phong Lăng Thiên Hạ kia!"
Nghe được giọng nói sau lưng, cung thủ trẻ tuổi lập tức chửi ầm lên: "Chúng ta ở chỗ này gánh một tuần rồi, không tới sớm không tới muộn, ma tộc đại quân sắp lui thì bọn hắn mới phái người tới tiếp viện, không phải rõ ràng muốn cướp điểm tích lũy sao?"
"Chuyện này ai tinh ý cũng nhìn ra được... Nhưng chúng ta có biện pháp nào chứ? Mạo hiểm đoàn của chúng ta không phải đối thủ của bọn họ... Ta biết lão đại ngươi rất không phục... Nhưng bây giờ vẫn là biết thời thế quan trọng hơn, về nghỉ ngơi thôi." Người phía sau tận tình khuyên bảo.
"Hừ! Chúng ta rút lui! Đổi quân!" Cung thủ trẻ tuổi phẫn nộ hừ lạnh một tiếng, quay người xuống tường thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận