Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 251: Ngươi là không hiểu rõ hắn

Chương 251: "Ngươi là không hiểu rõ hắn!"
"Nhìn thấy Triệu Minh trước mắt, Vương Ngọc Kiệt đã nhấc chân lên, chậm rãi hạ xuống. Với thực lực của Vương Ngọc Kiệt, nếu nói nàng một mình có thể tiêu diệt toàn bộ người của Phong Lăng t·h·i·ê·n Hạ thì chắc chắn là khoác lác, dù sao đám người này cũng không phải hạng xoàng. Chỉ là lúc nãy bọn họ bị Vương Ngọc Kiệt đ·á·n·h bất ngờ, chưa kịp bày trận hình, cho nên mới chật vật như vậy. Nhưng nếu Vương Ngọc Kiệt muốn toàn thân thoát ra đồng thời mang đi vài cái m·ạ·n·g người thì hoàn toàn không có vấn đề, ngay cả đám người Phong Lăng t·h·i·ê·n Hạ cũng không hề nghi ngờ về năng lực của Vương Ngọc Kiệt. Hai bên giao đấu chỉ mới mấy hiệp, mọi người đều cảm nhận được áp lực từ người phụ nữ này. Có thể nói nàng không hề có một chút sơ hở nào. Nhưng bản thân không có sơ hở, không có nghĩa là bên ngoài không có. Lương Phương và con gái rõ ràng là điểm yếu của Vương Ngọc Kiệt. Lúc này, hai người bị tóm trong tay, Vương Ngọc Kiệt lập tức yếu thế hẳn. Vương Ngọc Kiệt tuy là người phụ nữ tàn nhẫn, hiếu chiến, ra tay không lưu tình, đám gia súc to lớn khi gặp nàng cũng phải run rẩy, nhưng so với thái độ lãnh khốc, vô tình của Vương Viễn đối với người khác, Vương Ngọc Kiệt rõ ràng coi trọng tình nghĩa hơn. Cùng Lương Phương và con gái sống chung lâu như vậy, Vương Ngọc Kiệt đã coi họ như người nhà. Đương nhiên, nàng không thể trơ mắt nhìn hai người bị h·ạ·i..."
"Mẹ nó! Con ranh!" Lúc này, Chu Vạn Lý bị Vương Ngọc Kiệt quật ngã xuống đất đứng dậy, vẻ mặt tức tối, hùng hùng hổ hổ giơ tay lên tát Vương Ngọc Kiệt.
"!" Vương Ngọc Kiệt nhướng mày, trừng mắt nhìn Chu Vạn Lý.
"Chu Vạn Lý nhìn thấy ánh mắt của Vương Ngọc Kiệt, trong lòng r·u·n lên, bàn tay không tự chủ được dừng lại."
"Triệu Minh! Đồ vương bát đản nhà ngươi!" Lương Phương giãy dụa kịch liệt, lớn tiếng mắng.
"Hắc hắc, ngươi đừng trách ta... Chống đối Phong t·h·iếu không có kết cục tốt đâu, muốn sống tiếp thì ngoan ngoãn nghe ta." Triệu Minh cười hắc hắc, một tay che miệng Lương Phương lại.
"Này!" Vương Ngọc Kiệt thấy thế, lạnh lùng gọi Triệu Minh một tiếng.
"Sao? Ngươi không phục à?" Triệu Minh cười cợt nói: "Ta đ·á·n·h vợ ta, liên quan gì đến ngươi?"
"Nhớ kỹ lời ta nói, tin ta đi..." Vương Ngọc Kiệt nhìn chằm chằm Triệu Minh nói: "Ngươi sẽ c·hết rất t·h·ả·m, ngay cả cơ hội c·ầ·u ·x·i·n t·h·a ·t·h·ứ cũng không có!"
"Ngươi..." Nghe Vương Ngọc Kiệt nói, Triệu Minh trong lòng bỗng giật mình.
"Minh ca, làm tốt lắm!" Thấy Triệu Minh dễ dàng kh·ố·n·g chế được Vương Ngọc Kiệt, Lăng Phong từ sau lưng Vương Hổ đi ra, hờ hững khen một câu.
"Phong t·h·iếu quá khen, đây là chuyện ta nên làm!" Triệu Minh vô cùng nịnh nọt nói.
"Hừ!" Lăng Phong liếc nhìn Triệu Minh một cái, trong mắt lộ vẻ x·e·m ·t·h·ư·ờ·n·g. Lăng Phong tuy không phải người tốt, nhưng hắn cũng kính trọng người thật sự có bản lĩnh. Với loại người thích nịnh bợ như Triệu Minh, hắn rất không vừa mắt, nhất là sau khi biết Triệu Minh là kẻ b·ạo l·ực gia đình, lại càng chướng mắt. Nếu không phải giữ lại tên cháu này còn có ích, thì hắn đã sớm ném cho c·h·ó ăn rồi. Bây giờ Triệu Minh lại còn dùng người nhà mình ra để uy hiếp người khác. Thật... Lăng Phong cảm thấy buồn n·ô·n. Một kẻ có thể đưa vợ con mình ra làm con tin thì chắc chắn không trung thành với ai được.
"Cô nương! Ta tên là Lăng Phong!" Lăng Phong đi tới trước mặt Vương Ngọc Kiệt, rất là thích thú hỏi: "Xin hỏi tên cô nương là gì?"
"Phỉ!" Vương Ngọc Kiệt liếc xéo Lăng Phong một cái, không thèm để ý tới.
"Cô ấy tên Vương Ngọc Kiệt." Vương Hổ nói ở một bên. Trước đó tại Tân Giang thị trường, lúc hai người giao đấu, hệ th·ố·n·g đã nhắc nhở qua.
"Vương Ngọc Kiệt... Tên rất hay." Lăng Phong gượng cười, rồi nói tiếp: "Ta rất tôn trọng người có bản lĩnh, với thân thủ của Vương cô nương thì không nên chôn vùi ở nơi này. Có muốn gia nhập với chúng ta không? Chỉ cần cô tới, ta sẽ cho cô đãi ngộ như Hổ ca." Nói đến đây, Lăng Phong chỉ vào Vương Hổ.
"Tê..." Nghe Lăng Phong nói vậy, tất cả mọi người đều xuýt xoa không thôi. Thật ra nếu chỉ xét về thực lực cá nhân thì so với những tinh anh trong đội thì Lăng Phong có thể coi là yếu nhất hoặc không kém là bao nhiêu. Vì sao tất cả mọi người đều quyết tâm ở lại bên cạnh Lăng Phong? Cũng vì đãi ngộ của Lăng Phong đủ tốt. Ở cái mạt thế này, có đồ ăn để không c·h·ết đói là nhu cầu cơ bản. Có nơi ẩn náu an toàn là nhu cầu cao hơn một chút. Có đồ ăn thức uống, có phụ nữ là nhu cầu cao cấp. Những thứ này Lăng Phong không những dễ dàng đáp ứng, mà còn cung cấp cho mọi người cả trang bị đầy đủ. Đây tuyệt đối là đãi ngộ cao nhất trong tận thế. Mà Vương Hổ là thuộc hạ giỏi nhất của Lăng Phong, đãi ngộ của hắn lại càng hơn người khác. Ngoài việc quyền lợi gần với Lăng Phong ra thì trang bị trên người hắn đều thuộc loại tốt nhất. Không nói đâu xa chỉ riêng tấm khiên của Vương Hổ thôi cũng đã đủ mua toàn bộ trang bị của những người khác. Bây giờ, Lăng Phong trực tiếp hứa cho Vương Ngọc Kiệt đãi ngộ ngang Vương Hổ. Có thể thấy thành ý của Lăng Phong lúc này lớn đến mức nào. Tâm trạng mọi người cũng dễ hiểu. Đương nhiên, cảm thán thì cảm thán, xuýt xoa thì xuýt xoa, chứ không ai có chút bất mãn nào. Dù sao thân thủ của Vương Ngọc Kiệt thế nào thì ai cũng thấy rồi. Nếu có thể kéo cô gái này vào đội thì đây tuyệt đối là chiến lực hàng đầu.
"Hừ!" Nhưng đối với lời mời của Lăng Phong, Vương Ngọc Kiệt lại hừ lạnh một tiếng, cực kỳ k·h·i·n·h· ·t·h·ư·ờ·n·g.
"Vương cô nương, ta nghĩ có lẽ cô không biết đãi ngộ trong đội chúng ta." Vương Hổ đứng một bên giải thích: "Ở đây cô có thể còn không đủ ăn, không đủ mặc, nhưng nếu đến chỗ chúng tôi, cô muốn gì có đó. Ăn uống, trang bị, tiền, chỉ cần cô muốn là chúng tôi đều có."
"Không sai! Thậm chí nếu cô muốn nam nhân thì ta cũng có thể kiếm bảy tám anh đẹp trai để cô lựa chọn." Lăng Phong nói tiếp.
"Cút! Không hứng thú!" Vương Ngọc Kiệt không mảy may dao động.
"Được thôi!" Thấy thái độ Vương Ngọc Kiệt c·ứ·n·g rắn như vậy, Lăng Phong cũng không tiếp tục miễn cưỡng nữa mà khoát tay một cái, nói: "Nếu vậy, cứ giam bọn chúng lại, để cho đói vài ngày là sẽ ngoan thôi." Ngừng một chút, Lăng Phong lại nói thêm: "Mặc dù cái nơi quái quỷ này trông nghèo nàn hết mức, nhưng mọi người cứ lục soát cho kỹ xem, đồ vật gì có ích thì cứ mang hết đi."
"Còn những người kia thì sao?" Vương Hổ lại hỏi. Những người khác ở đây đương nhiên là chỉ Vương Viễn.
"Ta nói cho ngươi biết." Lăng Phong quay đầu nói với Vương Ngọc Kiệt: "Để bọn chúng mang chiến lợi phẩm Kaino đến biệt thự Tây Sơn để đổi người, chỉ có ba ngày. Nếu không thì đợi mà nhặt x·á·c đi." Nói xong, Lăng Phong nói tiếp: "Con ranh này tính tình c·ứ·n·g lắm, có khi nó thà c·h·ết cũng không để bạn nó đến mạo hiểm, ngươi đi đăng tin lên diễn đàn nữa."
"Biết rồi!" Vương Hổ gật đầu...
"Tiểu Kiệt, thật xin lỗi... Là bọn ta liên lụy con." Lương Phương mặt đầy áy náy.
"Không sao đâu." Vương Ngọc Kiệt xua tay nói: "Chúng ta là người một nhà mà... Sao lại có chuyện liên lụy hay không. Ngưu lão đại chắc chắn sẽ đến cứu chúng ta."
"Bọn họ đông người như vậy, Vương ca lại chỉ có một mình... Anh ấy đến cứu chúng ta... Liệu có..." Nghe Vương Ngọc Kiệt nói, Lương Phương không khỏi có chút lo lắng.
"Hai tay khó đ·ị·c·h bốn tay, riêng ở đây, Phong Lăng t·h·i·ê·n Hạ đã có đến bốn năm chục người, những nơi khác còn có bao nhiêu nữa, một người làm sao đối phó được nhiều người như vậy.
"Hắc hắc!" Vương Ngọc Kiệt lại cười hắc hắc nói: "Ngươi không hiểu rõ hắn đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận