Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 515: Hèn hạ dơ bẩn hạ lưu nữ nhân

Djamel cũng là nam nhân... Không đúng, cũng là giống đực... Nhưng phàm là sinh vật giống đực, bất luận là ai bị người ở chỗ đó đâm một chút, đều sẽ phẫn nộ. Djamel tự nhiên cũng không ngoại lệ. Vốn đã tức sôi ruột vì đám đàn em bị Vương Viễn toàn bộ âm chết, lúc này hạ bộ lại bị người đâm chặt chẽ. Djamel hỏa khí, bùng lên tới đỉnh đầu. Vốn thù hận đều nhắm vào đám người giác tỉnh giả, Vương Ngọc Kiệt một thương này đâm qua, thù hận trực tiếp chuyển hướng. "Nhân loại bẩn thỉu, cũng dám khiêu khích ta!!" Djamel chợt quát một tiếng, thanh kiếm năng lượng trong tay chỉ thẳng vào Vương Ngọc Kiệt! "Vút!" Một đạo kiếm khí, như súng Laser, bắn thẳng về phía Vương Ngọc Kiệt. "Ta s**! Xong đời rồi!""Tiểu cô nương đáng tiếc!" Thấy cảnh này, những người giác tỉnh chung quanh đều tiếc hận. Vương Ngọc Kiệt dù mạnh hơn nữa, cũng chỉ là một đấu sĩ cấp hai mươi mấy, chỉ số thuộc tính không cao. Djamel lại là BOSS cấp 50 sử thi, chênh lệch gần 30 cấp, uy lực từ một đòn phẫn nộ của BOSS sử thi tất nhiên là không cần phải nói cũng biết. Những người ở đây, bao gồm tất cả các chiến sĩ khiên, có thể đỡ được một chiêu này chỉ có hai người! Một là Tiểu Bạch, một người là Lương Phương. Hơn nữa cho dù Tiểu Bạch đỡ được, cũng phải trọng thương. Còn lại đổi người khác, trúng một kiếm này cam đoan chết không thể chết lại. Vương Ngọc Kiệt đương nhiên cũng không ngoại lệ. Ngay cả các đoàn trưởng chứng kiến thực lực của Vương Ngọc Kiệt sau lưng cũng phải nhíu mày. Cô nương này! Không phải cố tình muốn chết sao? Ngươi một đấu sĩ, xông lên phía trước làm gì? Chiến sĩ khiên còn phải mở trận khiên mới có thể chống được BOSS, đấu sĩ dựa vào cái gì mà xông lên kéo thù hận? Đáng tiếc! Vóc dáng không tệ! Mặc dù hơi nhỏ một chút. Nghĩ đến đây, mọi người không khỏi tiếc hận. Hoa Vô Nguyệt càng lo lắng thúc giục Vương Viễn mấy người: "Mau đi cứu người đi!!" Nhưng Vương Viễn mấy người lại không thấy chút nào kinh hoảng, thậm chí còn rất bình thản. Đùa à! Đừng nhìn trong đội người thể hiện ra ngoài mạnh nhất là Tiểu Bạch, nhưng thật ra Tiểu Bạch chỉ có thể chống lại BOSS bình thường thôi, thật sự mà nói thì người chống BOSS cao cấp vẫn là "ta nhưng nhưng tương" này. "Các ngươi dường như không lo lắng?" Thấy vẻ mặt của Vương Viễn mấy người như vậy, nàng cũng một mặt mờ mịt. "Hả? Lo lắng BOSS sao?" Vương Viễn hỏi lại. "? ? ?" Hoa Vô Nguyệt đầy đầu dấu chấm hỏi. Ngay lúc mọi người cho rằng Vương Ngọc Kiệt chắc chắn phải chết, Vương Ngọc Kiệt không chút hoảng hốt nghiêng người một cái, sau đó lùi về sau nửa bước. "Ầm!" Kiếm khí từ trên xuống đánh vào đúng vị trí Vương Ngọc Kiệt vừa đứng, kiếm khí bá đạo xé toạc mặt đất, như muốn xuyên thủng cả Địa Cầu, oanh ra một cái hố đen sâu hun hút. "Tránh được rồi?""Ta s**! ! Tránh được rồi?" "Bắn trượt rồi?""Djamel già rồi, chính xác không đủ! Chắc chắn là vậy rồi!" Thấy Djamel một kiếm vậy mà thất bại, sắc mặt mọi người xung quanh đều tái mét, tâm trạng vô cùng phức tạp. Về lý, mọi người không mong Vương Ngọc Kiệt chết, bởi vì cô nương này rất dũng cảm, chủ động xông ra kéo thù hận, tuyệt đối là một chiến sĩ đáng kính. Nhưng về tình… Mọi người hoàn toàn không hy vọng Vương Ngọc Kiệt thoát được một kiếm của Djamel. Bởi vì... Bởi vì ai cũng biết, nữ giới tỉnh giả trong chiến đấu thuộc hàng bét nhất, đấu sĩ cũng là hạng bét nhất, nữ đấu sĩ có thể nói là cống trong cống. Ai nấy đều là các đại lão, đều tự xưng là cao thủ. Thế mà chiêu vừa rồi của Djamel, không ai dám chắc mình có thể né được. Vậy mà một nữ đấu sĩ lại ung dung né được… Tâm tình của mọi người lúc này thật có thể tưởng tượng. Cho nên mọi người tình nguyện tin là do Djamel già rồi không đủ chính xác, chứ không muốn tin Vương Ngọc Kiệt tránh được. "Trở lại!" Mọi người chưa hoàn hồn! Vương Ngọc Kiệt hét lớn một tiếng, tay phải vươn ra, thi triển 【 Long Trảo Thủ 】 một đạo niệm khí rời tay túm lấy trường thương, sau đó kéo mạnh một phát về sau, "Vút" một tiếng đem trường thương kéo về. "Buff cho nàng đi!!" Cùng lúc đó, mệnh lệnh của Vương Viễn cũng thông qua các đoàn trưởng, truyền đạt đến những người giác tỉnh quanh Vương Ngọc Kiệt. "BUFF? !" Nhận được lệnh, nhóm giác tỉnh giả đầu tiên là sững sờ, sau đó không chút do dự tung các kỹ năng buff trong tay về phía Vương Ngọc Kiệt. Từng đạo ánh sáng đủ màu sắc, biến Vương Ngọc Kiệt thành một cái cầu vồng. Mặc dù hiệu quả buff không chồng chéo, nhưng hiệu quả thị giác lại được cộng dồn. "Ngươi nhận được huyết mạch của cuồng chiến sĩ, sức mạnh tăng lên." "Ngươi nhận được chúc phúc của cự nhân, thể chất tăng lên." "Ngươi nhận được chúc phúc của phong tinh linh, nhanh nhẹn tăng lên." "Ngươi nhận được lời cầu nguyện của Nguyệt Thần, trí lực tăng lên..." Liên tiếp các kỹ năng ập xuống. Vương Ngọc Kiệt trên người treo đủ mười mấy cái buff, giao diện suýt chút nữa bị che kín. Thuộc tính tự nhiên cũng dưới sự gia trì của buff, trong nháy mắt tăng vọt toàn diện. Vương Ngọc Kiệt không chút do dự, lần nữa vung trường thương trong tay về phía Djamel... "Phụt!" Lần này thanh âm càng lớn, lực xuyên thấu càng mạnh, lực va chạm càng nặng... Trúng đích vẫn tinh chuẩn như cũ. Không sai lệch một ly, trúng ngay hồng tâm. "A!!!!!" Mặt Djamel lập tức trắng bệch. Chút tổn thương này đối với BOSS mà nói đương nhiên không đáng kể, nhưng nhục nhã quá cao, đâm một lần thì có thể là sơ ý... đâm hai lần thì nhất định là cố ý... Một nhân loại ti tiện, liên tục tấn công chỗ yếu hại của Ma Hoàng cao quý như mình, đơn giản là không thể tha thứ. "A... Ta nói..." Thấy Vương Ngọc Kiệt bắn phát thứ hai vẫn cắm trúng giữa hai chân của Djamel, những người giác tỉnh chung quanh cũng đều lạnh sống lưng. Không phải tỷ tỷ... Có cần phải thế không? Làm người không thể quá độc ác như vậy đi, nhìn ra được ngươi thật sự muốn phế đi Djamel. Đương nhiên, Vương Ngọc Kiệt cũng rất bất đắc dĩ. Djamel lơ lửng trên trời, mình một người đánh tay không căn bản là với không tới... chỉ có thể ném tiêu thương. Mà phạm vi thi triển kỹ năng 【 Long Trảo Thủ 】, cũng chỉ có bấy nhiêu... Ngoài hạ bộ của Djamel ra, Vương Ngọc Kiệt cũng không tìm được chỗ nào để ra tay nữa cả. Lẽ nào lại đâm chân sao? Chẳng phải lãng phí cơ hội tấn công? Với một võ giả chân chính, nhất kích tất sát mới là mục đích, tuyệt đối sẽ không lãng phí bất cứ cơ hội ra tay nào. Muốn trách thì trách Djamel bay quá cao!"Hỗn trướng! Hỗn trướng!" Djamel trong cơn giận dữ, lần nữa ngưng tụ kiếm khí bắn về phía Vương Ngọc Kiệt. Vương Ngọc Kiệt vẫn ung dung lắc mình, lần nữa tránh được đòn kiếm khí của Djamel. Djamel thông minh như vậy, hắn lập tức ý thức được chuyện gì xảy ra. Kiếm khí dù nhanh, cũng phải ngưng tụ chiêu rồi mới đến đánh trúng mục tiêu, một cái xoay người này đối với những giác tỉnh giả khác gần như là vô ích, nhưng đối với Vương Ngọc Kiệt thì vừa hay có thể né tránh công kích của mình. Cho nên... Muốn giết chết con đàn bà hèn hạ dơ bẩn này, nhất định phải thu hẹp khoảng cách, một kiếm chém chết nó!! Quả nhiên là một BOSS thông minh!! Đường chết có ngàn vạn lối, mà hắn hết lần này tới lần khác lại chọn con đường gần nhất. "Chết đi cho ta!" Djamel quát lớn một tiếng từ trên trời lao xuống, một kiếm chém về phía Vương Ngọc Kiệt. "Đẹp! Không hổ là Tiểu Kiệt! Quả nhiên đã dụ hắn xuống được rồi! Chúng ta lên!" Thấy cảnh này, Vương Viễn lộ ra vẻ hài lòng, tiếp đó Tử Thần mở cổng dịch chuyển, Vương Viễn mang theo mấy người thả người nhảy vào cổng dịch chuyển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận