Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 329: Dương Thần Quang tiểu tâm tư

"Ngươi! ! Con mẹ nó ngươi! !" Nghe Trịnh Long nói vậy, Diệp Lâm lập tức mất bình tĩnh, trừng mắt nhìn Trịnh Long, mặt lộ vẻ phẫn nộ. Thằng nhóc này thật là ranh ma, lập tức nhận ra, mình bị người khác lợi dụng làm bàn đạp. Thực tế, việc gia nhập đoàn mạo hiểm hay ký kết khế ước đều là thủ đoạn khống chế của đối phương. Đó là điều mà tất cả người thức tỉnh đều rất mâu thuẫn. Vì trong thế đạo này, người tự do không muốn bị người khác khống chế, đi bán mạng là một việc rất trọng yếu. Nếu chỉ có Trịnh Long đưa ra, muốn mọi người ký kết khế ước mới được vào trú ở các cộng đồng Tân Giang, Long Giang, chắc chắn những người thức tỉnh kia đều không bằng lòng. Nhưng một bên là bị người ta uy hiếp, nhất định phải gia nhập đoàn mạo hiểm, mới có thể tiến vào khu vực an toàn. Một bên khác là có được tự do, nhưng cần có khế ước để ràng buộc... So sánh thì đây hoàn toàn là hai khái niệm khác nhau. Mọi chuyện chỉ sợ so sánh với nhau thôi! Thay vì gia nhập đoàn mạo hiểm, bị người khác dùng thế lực bắt ép, còn không bằng làm một người tự do được yên ổn, ít nhất không cần phải thực hiện nghĩa vụ của đoàn mạo hiểm. Hơn nữa, có nhiều người thức tỉnh ở cộng đồng Long Giang như vậy, hợp lại không chừng gây ra chuyện gì đó, người ta có cái khế ước ước thúc một chút, tự nhiên cũng là hợp tình hợp lý, đổi lại là mình cũng sẽ sử dụng những biện pháp nghiêm khắc hơn. So sánh như vậy, chỉ cần đầu óc không có vấn đề, nên chọn cái nào đương nhiên có thể nghĩ. "Ta nguyện ý ký kết khế ước, gia nhập cộng đồng Tân Giang!" "Ta cũng ký kết khế ước!" Rất nhanh, các người thức tỉnh nhao nhao tiến lên, bao vây Trịnh Long lại. Ngay cả Dương Thần Quang cũng do dự một chút, sau đó cùng những người thức tỉnh dưới trướng nhìn nhau một thoáng, cuối cùng gửi cho Trịnh Long tin nhắn: "Long ca, đoàn mạo hiểm Thần Quang chúng ta cũng nguyện ý ký kết khế ước, gia nhập cộng đồng Tân Giang." "Hoan nghênh! Đến cộng đồng Tân Giang, chúng ta chính là người một nhà, các ngươi tìm được khu vực an toàn mới, có thể tùy thời tìm ta giải trừ khế ước." Trịnh Long thấy tin nhắn thì đầu tiên là hơi bất ngờ một chút, cuối cùng kích động trả lời. Thực tế với thực lực của đoàn mạo hiểm Thần Quang, chỉ cần tìm một nơi che mưa che gió trong tự nhiên đều có thể sống sót một cách dễ dàng, dù sao có gần hai nghìn người thức tỉnh, quái vật bình thường đều không đáng nhắc tới trước mặt bọn họ. Trịnh Long vạn lần không nghĩ tới, ngay cả một đoàn thể lớn như Dương Thần Quang cũng gia nhập vào.... Nhìn giao diện lãnh chúa có càng ngày càng nhiều người thức tỉnh ký kết khế ước kỵ sĩ, Vương Viễn hưng phấn đến mức bong bóng nước mũi cũng sắp chảy ra. Thu hoạch ngoài ý muốn, thật sự là thu hoạch ngoài ý muốn a. Nói thật, Vương Viễn ngay từ đầu cũng không có nghĩ đến việc đưa những người thức tỉnh này vào. Đúng như Vương Cửu Thần đã phỏng đoán, người thức tỉnh không phải là người bình thường, đều thuộc về những người có năng lực siêu phàm, những người này còn khó quản hơn so với người thường. Nhất là một đoàn thể quy mô lớn như vậy. Không chừng ngày nào sẽ xảy ra bất trắc. Mà trực tiếp bảo người ta ký kết khế ước kỵ sĩ, người ta chắc chắn cũng không vui... Ai ngờ, Diệp Lâm đột nhiên xuất hiện, trực tiếp tạo ra cho Vương Viễn một cơ hội. Một chiêu đã tóm hết tất cả những người thức tỉnh vào. Có nhiều người như vậy, tỷ lệ thành công của nhiệm vụ tìm nơi ẩn náu càng lớn hơn. Lúc này người tức giận nhất đương nhiên là Diệp Lâm! ! Mình đã vất vả mưu tính lâu như vậy, chính là muốn thôn tính đoàn mạo hiểm Thần Quang cùng người thức tỉnh của cộng đồng Long Giang, trở thành đoàn mạo hiểm lớn nhất Giang Bắc thị, sau đó nhất thống Giang Bắc thành. Kết quả bị đoàn mạo hiểm Thanh Long đột ngột xông ra, cướp cả người lẫn nồi. Tâm tình Diệp Lâm đã phẫn nộ đến cực điểm. Nhưng hắn cũng biết, đoàn mạo hiểm Thanh Long không chỉ có người đông thế mạnh, mà trong cộng đồng cũng có trang bị lối vào phó bản không kém gì mình, dù có phẫn nộ đến thế nào cũng không dám làm gì. "Đoàn mạo hiểm Tân Giang đúng không! ! Sớm muộn gì các ngươi cũng có ngày đẹp mặt!" Chỉ còn cách nói lời ngoan, rồi dẫn người xám xịt rời đi. Những người của cộng đồng Long Giang, cũng theo Trịnh Long về lại cộng đồng Tân Giang.... Trong bốn cộng đồng lớn, đoàn mạo hiểm Thanh Long một mình chiếm thế thượng phong, ngoại trừ những cộng đồng cỡ nhỏ kia ra, ba cộng đồng còn lại thì ở tương đối gần, không hay lui tới với cộng đồng Tân Giang. Nhất là Dương Thần Quang, vốn từng có ma sát với Trịnh Long, những người dưới trướng hắn đương nhiên sẽ không chạy đến cộng đồng Tân Giang để dạo chơi. Còn những người dân bình thường thì lại càng không có cơ hội đến cộng đồng Tân Giang. Trịnh Long làm chủ nhiệm đường đi, Vương Cửu Thần làm người quy hoạch mạng lưới, hai người này đều thuộc về những nhân sĩ chuyên nghiệp trong việc quy hoạch. Chỉ dùng một tháng, toàn bộ khu chợ Tân Giang đã được bọn họ quy hoạch ngay ngắn rõ ràng. Dựa theo hình thức chủ thành trong trò chơi, hai người lấy hai đường lớn giao nhau cùng phố thương mại làm hai đầu giao lộ, chia thành bốn khu vực. Mặt đông bắc là khu vực người thức tỉnh, phía tây bắc là khu dân cư, phía đông nam là khu thương mại, mặt tây nam là khu xây xưởng. Mặc dù chỉ là một thôn trang cỡ lớn, nhưng đã có hình thức ban đầu của một chủ thành, nhất là bức tường thành cấp hai to lớn kia, càng làm cho người ta tràn đầy cảm giác an toàn. Khi bọn họ đi vào cộng đồng Tân Giang, nhìn thấy cách quy hoạch ngay ngắn rõ ràng của cộng đồng Tân Giang, mọi người đều ngây người. "Ngọa Tào! ! Nơi này vẫn là cái khu chợ Tân Giang lúc trước?" "Trời! Nơi này được quy hoạch, hoàn chỉnh đến vậy sao!" "Ta dựa vào! Còn có cả khu chợ nữa!" "Đây là tường vây sao? Đây là tường thành đấy chứ?" Tất cả mọi người đều kinh ngạc thán phục. Cộng đồng Long Giang là một khu cư xá thời tận thế, môi trường ở tạm được, nhưng quy hoạch lại lộn xộn, bày quầy hàng ở khắp nơi, người dân và người thức tỉnh lẫn lộn, khu xây dựng cơ bản đến đâu thì xây đến đó, khu vực an toàn lớn như vậy mà khắp nơi đều hỗn loạn tưng bừng. So với cộng đồng Tân Giang thì đơn giản không phải là chỗ để người ta ở. "Long ca... Tường vây cộng đồng của các anh sao lại cao thế này?" Dương Thần Quang nhìn tường vây cộng đồng Tân Giang, mắt không rời được. Nếu như cộng đồng Long Giang có tường thành kiên cố như vậy thì cũng đã không đến nỗi thảm như vậy. "Đây là tường cấp hai, đương nhiên là cao." Trịnh Long nói. "Tường cấp hai? Chỗ các anh đã là khu an toàn cấp hai rồi sao?" Dương Thần Quang mặt đầy kinh hãi. "Ừm! Khu an toàn của lão đại chúng tôi là cấp hai, cho nên khu an toàn của chúng tôi cũng thăng cấp theo." Trịnh Long chi tiết nói. "Lão đại? Lão đại của các anh?" Dương Thần Quang kinh hãi: "Không phải anh là lão đại sao?" "Đương nhiên không phải." Trịnh Long lắc đầu nói: "Ta chỉ là người phụ trách bên này của cộng đồng Tân Giang, thấy cái phiến đá phó bản kia chưa? Chính là do lão đại của chúng ta mở cho đấy!" Nói đến đây, Trịnh Long chỉ vào khối đá màu xanh lục ở chính giữa cộng đồng. "Tê..." Mắt Dương Thần Quang lập tức sáng lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí lại gần hỏi: "Long ca, chúng tôi vào cộng đồng của các anh, cũng có thể tự do sử dụng phó bản sao?" Đây cũng là mục đích chủ yếu mà Dương Thần Quang đưa đoàn mạo hiểm của mình gia nhập cộng đồng Tân Giang. Tại sao bọn họ lại thất bại? Vì trang bị của họ kém hơn so với Thanh Long và Ngân Hà, những đoàn mạo hiểm có phó bản. Vì sao họ lại bị Diệp Lâm tính kế? Chủ yếu là vì đoàn mạo hiểm Dương Thần Quang thường dùng lối vào phó bản của Diệp Lâm, nên với Diệp Lâm thì không nghe cũng phải nghe, người ta kẹp lấy cổ của bạn đấy. Tất cả đều bắt nguồn từ phó bản! Nếu mình cũng có thể tùy tiện sử dụng phó bản, chắc chắn kết quả đã không đến nỗi như thế. "Ngọa Tào! ! Lão đại thật là thần!" Nghe Dương Thần Quang nói vậy, cả người Trịnh Long đều sững sờ tại chỗ, trong lòng lại thêm vài phần kính nể đối với Vương Viễn. Bởi vì mới lúc Dương Thần Quang nhắn tin riêng cho mình muốn gia nhập cộng đồng Tân Giang, Vương Viễn đã để lại tin nhắn cho Trịnh Long: Nếu Dương Thần Quang yêu cầu tự do sử dụng phó bản thì hãy dẫn hắn đến gặp ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận