Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 130: St. Peter cái này ghê tởm lão trèo lên

"Chương 130: St. Peter, lão già đáng ghét này lại giở trò"
"Wilson! Cái tên đáng ghét kia lại xuất hiện rồi!"
Nghe đến cái tên Wilson, St. Peter lộ rõ vẻ phẫn nộ: "Chính là hắn ám sát Murphy! Môn đồ của ta! Bây giờ còn dám nói mình bị oan uổng! Thật đáng ghét!"
"Ồ? Wilson giết môn đồ của ngươi... Lẽ nào..." Vương Viễn nghe St. Peter nói, đôi mắt khẽ nheo lại.
Trong trò chơi, mỗi một lời nói đều có thể là manh mối.
Theo lời Wilson kể, hắn phát hiện ra ma tộc trà trộn vào bên trong Giáo đình Ánh Sáng nên mới bị oan, bị truy sát như dị giáo.
Còn St. Peter thì nói rằng đồ đệ của mình là Murphy bị Wilson ám sát.
Nếu như lời Wilson không sai thì rất có thể Murphy chính là ma tộc đã trà trộn vào Giáo đình.
Nhưng vấn đề đặt ra là St. Peter là một trong mười hai Thánh Đồ của Thần Ánh Sáng, một trong những người mạnh nhất đương thời, một người mạnh mẽ như vậy lẽ nào không phát hiện Murphy là ma tộc sao?
Còn thu hắn làm môn đồ nữa chứ.
Xem ra nhất định phải tìm gặp Murphy trước đã rồi mới tính.
Nghĩ đến đây, Vương Viễn bèn hỏi: "Ngươi nói Murphy, hắn đang ở đâu?"
"Sau lưng hắn bị đâm một nhát, may có Thần Ánh Sáng bảo hộ, không nguy hiểm đến tính mạng, hiện tại đang ở nơi ở dưỡng thương." St. Peter nói.
"OK, hiểu rồi!"
Vương Viễn gật đầu, sau đó quay sang hỏi Vương Ngọc Kiệt: "Đến lượt ngươi rồi đấy!"
"Ta tới nhận nhiệm vụ!" Vương Ngọc Kiệt lấy từ trong ngực ra một cái lệnh bài đưa đến.
St. Peter trên đầu xuất hiện một dấu chấm hỏi: "Ngươi đến nhận nhiệm vụ, sao lại còn tấn công hộ vệ thần điện?"
Vương Ngọc Kiệt khác với Vương Viễn.
Người ta là đến hỗ trợ St. Peter, nên không chỉ thân phận trong sạch mà còn cùng St. Peter cùng một phe, chỉ là bị người chơi Hoa Hạ Long Đằng cản ngoài cửa nên mới không thể vào được thần điện.
Theo thiết lập, chỉ cần Vương Ngọc Kiệt đưa ra lệnh bài trên tay, coi như nàng vào trong thần điện, các võ sĩ trong thánh đường cũng không làm gì được nàng.
Kết quả là dưới sự xúi giục của Vương Viễn, không nói hai lời, nàng đá luôn một cước.
Trực tiếp biến bản thân từ phe ánh sáng thành phe đối lập với hộ vệ thần điện.
"Ta..."
Vương Ngọc Kiệt ngớ người, sau đó quay phắt lại lườm Vương Viễn.
Hóa ra mình bị Vương Viễn gài bẫy.
"Ha ha..."
Vương Viễn cười gượng gạo, vội làm bộ ngắm phong cảnh.
"Mặc dù pháp sư t·ử linh này là người được t·h·iê·n m·ệ·n·h chọn, nhưng không thể phủ nhận, tâm hồn hắn dơ bẩn hệt như nghề nghiệp của hắn vậy." St. Peter nhìn biểu hiện của hai người là đoán ra có chuyện gì xảy ra, giọng đầy trách cứ mà dạy bảo Vương Ngọc Kiệt.
Vương Viễn toát mồ hôi hột.
NPC này, sao lại còn thích ly gián cơ chứ.
Cái gì gọi là dơ bẩn, lúc đó tình huống như thế, nếu không có ta, Vương Ngọc Kiệt làm sao mà vào được thần điện chứ.
Mọi người rõ ràng là giúp đỡ lẫn nhau mới đúng.
"Tuyệt đối đừng để bị hắn mê hoặc!" Vương Viễn vội vàng nói: "Người thông minh như ngươi, không thể nào bị cái chiêu ly gián thấp kém này đánh lừa chứ?"
"Hừ!"
Vương Ngọc Kiệt hừ lạnh một tiếng liếc Vương Viễn.
"Ha ha!"
St. Peter cười nhạt một tiếng, không thèm nhìn Vương Viễn, trực tiếp hỏi Vương Ngọc Kiệt: "Ngươi chính là đồ đệ do Seaver chọn trúng sao?"
"Ừm!"
Vương Ngọc Kiệt nói: "Nàng giao cái này cho ta, nói ta hoàn thành nhiệm vụ ngươi nhắc nhở là có thể tiếp nhận vị trí của nàng."
"Tốt!"
St. Peter hài lòng gật đầu nói: "Cách đây không lâu có một thích khách đột nhập vào giáo đình, g·iết môn đồ của ta, hiện tại đã bị Thần Điện Ánh Sáng liệt vào tội phạm truy nã hàng đầu, nếu ngươi có thể đ·á·n·h g·iết hắn, thì sẽ chứng minh ngươi có năng lực tiếp nhận vị trí của Seaver."
【Thông báo hệ thống: Bạn xác nhận...】
St. Peter vừa dứt lời, Vương Ngọc Kiệt đã nhận được nhiệm vụ mới.
"Ê ê ê, cái tên thích khách ngươi nói không phải là Wilson đó chứ?"
Nghe St. Peter nói, Vương Viễn giật mình, vội vàng lớn tiếng hỏi.
"Không sai! Chính là hắn!"
St. Peter gật đầu: "Sao? Ngươi cũng muốn ra tay giúp một tay không?"
"Xoa! Ngươi cái lão già trèo lên này! Cố ý đấy à!"
Vương Viễn lập tức nhức cả đầu.
Wilson là ai? Đây chính là người mà Vương Viễn đang nhận nhiệm vụ! Đồng thời cũng là người ủy thác của Vương Viễn.
Hiện tại, nhiệm vụ trên người Vương Viễn là phải tìm Wilson thì mới nhận được phần thưởng.
Kết quả, vừa nãy hắn còn nói sẽ giúp Wilson tìm chứng cứ để trả lại sự trong sạch, thì ngay lập tức St. Peter đã tuyên bố nhiệm vụ để Vương Ngọc Kiệt đi g·iết Wilson.
Một bên là bảo vệ Wilson, một bên là ám sát Wilson.
Ban đầu, nhiệm vụ của Vương Viễn và Vương Ngọc Kiệt không hề liên quan đến nhau, giờ bị St. Peter làm cho như vậy, hai người trực tiếp trở thành đối lập trong hai nhiệm vụ ngược chiều nhau.
Đ.M., cái lão già này rõ ràng là cố tình đối đầu với mình.
"Đúng đấy! Ngươi có ý kiến gì sao?"
Đối diện với chất vấn của Vương Viễn, St. Peter không hề che giấu ý định.
"Ngươi cấp bao nhiêu?" Vương Viễn tức giận hỏi.
"Cấp 100."
"Hừ! Không có ý kiến!" Vương Viễn siết chặt nắm đấm ken két.
"Sao vậy? Sao vậy? Sao ngươi lại giận dữ vậy?" Vương Ngọc Kiệt khó hiểu hỏi.
Vương Ngọc Kiệt tuy thường ngày rất lưu manh, nhưng nàng chưa từng chơi game, không hiểu rõ quy tắc, đầu óc cũng phản ứng tương đối chậm, đến giờ vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
"Bây giờ chúng ta là đ·ị·c·h nhân đấy!"
Vương Viễn tức giận kể lại tình huống hiện tại.
"À... Chuyện nhỏ nhặt ấy mà, vậy thì ta không làm nữa là được chứ gì." Vương Ngọc Kiệt buông tay.
"Hả?"
Nghe Vương Ngọc Kiệt nói, Vương Viễn rõ ràng ngẩn người.
Nhiệm vụ Vương Ngọc Kiệt nhận, rõ ràng là một nhiệm vụ chuyển chức ẩn, nghề nghiệp ẩn ấy, biết bao nhiêu người cầu còn không được, mà cô nàng này chỉ vì mình mà muốn từ bỏ luôn.
Dù Vương Viễn mặt dày thế nào thì lúc này cũng có chút ngượng ngùng.
"Ngươi ngốc à, không chuyển chức à?" Vương Viễn hỏi.
"Thôi đi! Võ giả chân chính, cái mạnh vĩnh viễn là bản thân." Vương Ngọc Kiệt vô cùng tự tin nói: "Với thực lực của ta, dù chuyên trách hay không, mạnh vẫn là ta chứ không phải nghề nghiệp."
"Ngọa tào!"
Lời của Vương Ngọc Kiệt khiến cho Vương Viễn và Đại Hải Vô Lượng bên cạnh đều trợn mắt.
Vương Viễn không ngờ rằng con người lưu manh này cũng có thể thốt ra những lời giàu tính triết lý như vậy.
Đại Hải Vô Lượng không ngờ Vương Ngọc Kiệt lại tự tin đến mức không để cả nghề nghiệp ẩn vào mắt.
"Đương nhiên!"
Vương Ngọc Kiệt nói tiếp: "Ta cũng muốn mạnh lên, nhưng vì chuyện này mà bắt ta và ngươi thành địch nhân thì ta từ chối...""Muội!" Vương Viễn cảm động đến rơi nước mắt.
"Ca!!" Vương Ngọc Kiệt cũng thâm tình không kém: "Mì tôm của ta ăn hết rồi, ngươi cho ta hai thùng nữa đi."
"Đi! Mười thùng cũng không có vấn đề." Vương Viễn kích động nói.
Đứa em này, thật là trọng nghĩa khí, sau này mình tuyệt đối không thể bạc đãi nó.
"Khả Khả tỷ tỷ đừng vội từ bỏ nhiệm vụ!"
Ngay khi Vương Ngọc Kiệt chuẩn bị hủy nhiệm vụ, Đại Hải Vô Lượng im lặng từ nãy đến giờ đột nhiên lên tiếng, hỏi St. Peter: "St. Peter các hạ, ngài là muốn g·iết Wilson hay là muốn g·iết địch nhân của Giáo Đình Ánh Sáng?"
"Có khác nhau sao?"
St. Peter nghe vậy cau mày hỏi.
"Lỡ như Wilson thật sự bị oan thì sao?" Đại Hải Vô Lượng nói.
"Vậy khẳng định là phải g·iết kẻ địch của Giáo Đình Ánh Sáng rồi!" St. Peter nói: "Những kẻ phản bội chính nghĩa và ánh sáng là kẻ địch của ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận