Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 509: Ôn dịch bộc phát

"Chương 509: Ôn dịch bùng phát"? ? ? ? ?""! ! ! ! !"Lời Vương Viễn vừa thốt ra, đám đoàn trưởng trước mắt hoàn toàn mất kiểm soát.Không phải chứ mấy ông! Sao ông lúc nào cũng gan dạ thế hả?Lúc trước ông làm vậy thì còn coi là ông có gan.Bây giờ dưới núi bao nhiêu người, ông còn dám làm thế, đây đâu phải gan dạ nữa!Cái này mẹ nó chắc chắn là đầu óc có vấn đề! Nếu không thì chắc chắn hắn sẽ không nói ra những lời thiểu năng như vậy."Họ Vương! Chẳng lẽ ngươi không nhìn xuống dưới núi sao?" Các đoàn trưởng nhao nhao kêu lên."Ha ha!"Vương Viễn cười ha ha đáp: "Đương nhiên nhìn rồi, đến đây, các ngươi cũng nhìn xem, ta chuẩn bị cho các ngươi xem một màn kịch hay đấy!""? ?""Kịch hay?"Mọi người hơi sững sờ, nhao nhao tiến đến bên vách núi, hướng dưới chân núi Nhị Lang Sơn nhìn xuống.Không phải muốn xem kịch gì, mọi người đơn giản là muốn làm rõ, tại sao Vương Viễn lại có tự tin đến vậy...Lúc này, dưới chân núi Nhị Lang Sơn, người tỉnh thức đã đông nghìn nghịt, san sát nhau không thấy điểm dừng.Đồng thời, trên tường thành Cẩm Thành cũng đầy ắp binh sĩ ma tộc.Hai bên đứng cách tường thành nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.Binh sĩ ma tộc trên mặt đầy vẻ cảnh giác.Những người tỉnh thức nhân loại ở phía dưới thì ngơ ngác không hiểu gì.Lũ ma quỷ này làm cái gì vậy chứ?Biết hôm nay nhân loại muốn đ·á·n·h nhau, nên cố ý chạy ra tường thành hóng chuyện sao?"Bọn chúng... Dường như không nhắm vào chúng ta..." Djamel nhìn những người tỉnh thức nhân loại dưới tường thành, cũng lộ vẻ nghi hoặc.Dù sao theo lý thuyết, lúc này nhân loại tập kết đại quân, nhất định là để vây công Cẩm Thành, đoạt lại căn cứ địa.Nhưng những người tỉnh thức ở các vùng quê này, không ai có ý định công thành cả.Thậm chí bọn họ còn chẳng thèm liếc nhìn Cẩm Thành lấy một cái, tất cả mọi người chỉ chăm chú nhìn ngọn núi kia.Djamel cũng hoảng hốt, bắt đầu hoài nghi nhân sinh.Chẳng lẽ trên núi kia có bảo vật gì, mà khiến những nhân loại này không thèm để ý đến mình, một cường giả Ma Hoàng cấp?."Ngươi muốn chúng ta xem cái gì?"Ở trên núi Nhị Lang, các đoàn trưởng nhìn những người tỉnh thức dưới chân núi, và đám ma tộc trên tường thành Cẩm Thành, có chút mơ hồ.Hoàn toàn không hiểu Vương Viễn muốn cho mình xem màn kịch hay là cái gì."Năm!"Vương Viễn chậm rãi đếm ngược."Năm cái gì?""5 ngày hay 5 vạn?""Chắc phải nói là 500 vạn chứ.""500 vạn ma tộc hay 500 vạn người tỉnh thức?"Mọi người vẫn mờ mịt."Bốn!"Cùng lúc đó, Vương Viễn lại nói ra con số thứ hai."Đang đếm ngược à?""Bốn cái gì vậy?""Ba!""Hai!""Một!"Khi mọi người đang nhìn chằm chằm, Vương Viễn đã đếm ngược xong năm con số.Ngay khi mọi người còn đang không biết Vương Viễn định làm gì thì đột nhiên, trên tường thành Cẩm Thành đối diện, một tên binh sĩ ma tộc từ trên tường thành rơi xuống đất."Ồ! ?"Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều sững sờ.Tên binh sĩ ma tộc này bị làm sao vậy? Nghĩ quẩn rồi à? Thấy dưới thành nhiều người tỉnh thức vậy nên áp lực quá hóa điên à?Ngay sau đó, một, hai, ba...Từng đám, hai đám, ba đám...Binh sĩ ma tộc trên tường thành Cẩm Thành dường như bị cái gì đó dẫn dắt, như bánh sủi cảo, lũ lượt rơi từ trên tường xuống...Rơi ngay trước mặt những người tỉnh thức, khiến họ kinh hô.Khi những người tỉnh thức lại gần xem xét thì lũ ma tộc đã lạnh ngắt cả rồi."? ? ?""! ! ! !"Tình huống kỳ lạ như vậy không chỉ khiến các vị hội trưởng, mà cả vô số người tỉnh thức ở dưới chân núi đều mắt tròn mắt dẹt.Cái quái gì vậy!Chuyện gì đang xảy ra vậy?Mẹ nó đây là cái sự kiện linh dị quỷ quái gì vậy?Càng kinh khủng hơn là sự kiện linh dị vẫn còn tiếp diễn.Mọi người chỉ thấy đám ma tộc trên tường thành Cẩm Thành đột nhiên c·hết bất đắc kỳ t·ử rồi rơi từ trên tường xuống.Mà mọi người không hề hay biết, ở bên trong Cẩm Thành, mọi thứ đã hỗn loạn cả lên rồi.Sau 24 giờ ủ b·ệ·n·h.Virus ôn dịch bắt đầu bùng phát.Tất cả ma tộc chỉ trong mấy chục giây, như bị trúng tà, ngã xuống với tốc độ kinh người.Cơ bản là không kịp phản ứng, cũng không cách nào né tránh.Giống như những quân bài domino bị đẩy ngã.Từ khi tên binh sĩ ma tộc đầu tiên ngã xuống, tình hình đã không thể vãn hồi.Khi đám ma tộc binh sĩ kịp phản ứng thì mình cũng đã nằm bẹp dưới đất.Đồng thời trên người còn bị dính một cái buff virus.Ôn dịch vốn có tính lây nhiễm cực mạnh.Đám binh sĩ tuần tra ma tộc đã đem virus đến mọi ngóc ngách của Cẩm Thành.Khi các binh sĩ ma tộc tập trung lại, virus bắt đầu lây nhiễm chéo, bắt đầu lan rộng trong đám ma tộc đang tụ tập.Đúng 24 giờ ủ b·ệ·n·h vừa hết, ôn dịch trong nháy mắt càn quét toàn bộ Cẩm Thành, tất cả virus trên người các binh sĩ ma tộc đều bị kích hoạt, mở Buff đ·ộ·c.Trong chốc lát, ôn dịch lan khắp cả thành và toàn bộ binh sĩ ma tộc.Ma Hoàng Djamel còn đang ngơ ngác thì binh sĩ ma tộc dưới tay đã nhao nhao ngã xuống đất rồi."! ! ! !"Djamel thấy thế quá kinh hãi, vội vàng thi triển kết giới hắc ám, muốn ức chế sự khuếch tán của năng lượng đặc thù.Nhưng loại ôn dịch này vượt ra ngoài phạm vi các nguyên tố, không nằm trong quy tắc.Kết giới hắc ám của Djamel dù có thể ngăn chặn tất cả năng lượng, nhưng lại hoàn toàn vô dụng với virus ôn dịch.Djamel chỉ có thể trơ mắt nhìn binh sĩ ma tộc dưới tay mình từng mảnh từng mảnh như rau hẹ đổ xuống.Mà bản thân mình thì hoàn toàn bất lực.Cẩm Thành còn huyên náo, trên tường thành còn đầy ắp binh sĩ ma tộc.Chưa đến mười phút đã biến thành một tòa thành c·hết.Vô số t·hi t·hể binh sĩ ma tộc từ trên trời rơi xuống, chồng chất trên mặt đất, cao đến hơn mười mét.Bên trong Cẩm Thành càng là tiếng kêu than vang trời, không thấy bóng dáng một người nào sống sót.Dưới tường thành, đám người tỉnh thức vẫn không thể diễn tả nổi cảm xúc của mình bằng lời.Tất cả mọi người đều chứng kiến cảnh tượng xảy ra bất ngờ ở Cẩm Thành.Nét mặt ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, tò mò, r·u·ng động và khó hiểu.Lúc này họ đã hoàn toàn mất phương hướng.Càng không thể hiểu được, tại sao đám ma tộc bên trong Cẩm Thành còn đang dương dương tự đắc đối đầu với đám người tỉnh thức, bây giờ lại đột nhiên c·hết bất đắc kỳ t·ử.Hơn nữa còn c·hết liên miên không ngớt.Cái quái gì vậy chứ.Bao năm qua, chưa bao giờ bọn họ được thấy một khung cảnh quái dị như thế.Về phần các vị hội trưởng trên núi Nhị Lang thì đã ngây người ra.Nhìn Vương Viễn với ánh mắt đã biến đổi từ coi thường, khinh miệt, căm hận sang kinh hãi và sợ hãi.Dù sao, đứng ở trên cao sẽ nhìn xa hơn.Đứng trên núi Nhị Lang, dù không nói là nhìn rõ ràng mọi thứ trong Cẩm Thành, nhưng họ thấy bao quát hơn so với những người tỉnh thức dưới chân núi.Giờ phút này, cảnh tượng trong Cẩm Thành, chắc chắn còn gây r·u·ng động, khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn những gì xảy ra bên ngoài Cẩm Thành.Đặc biệt là đống t·hi t·hể hỗn độn của binh sĩ ma tộc khiến các đoàn trưởng mạo hiểm mất luôn cả khả năng suy nghĩ.Còn Vương Viễn thì chỉ lạnh nhạt quan sát mọi chuyện.Dường như chuyện này đối với hắn, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận