Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 588: Nói nhảm Vận Mệnh Chi Thần

"Xem đi, bị ta nói trúng, hiện nguyên hình rồi..." Vương Viễn bĩu môi.
"Ngươi ngậm miệng!!" Người kia giơ tay chỉ, trên đầu Vương Viễn xuất hiện một cái cấm lặng tuyệt đối.
"!! !!" Dù Vương Viễn cố gắng há miệng, vẫn không tài nào nói ra lời.
"Thay ta chửi hắn!" Vương Viễn hung hăng gửi tin cho mấy người khác.
". . ." Mấy người khác liếc nhìn Vương Viễn một chút, chọn cách làm ngơ hắn.
Lúc này, người kia giữa không trung đã hoàn toàn xuất hiện trước mặt mọi người.
"Ơ? Ngươi không phải là cái tên. . ." Thấy diện mạo người kia, Vương Viễn, Vương Ngọc Kiệt cùng Tử Thần đều sững sờ.
Người trước mắt này không ai khác, chính là Luân Hồi Chi Thần mà mọi người từng thấy khi tiêu hủy Tuế Nguyệt Sử Thư trong game một năm trước!!
"Luân Hồi Chi Thần! Đúng! Ngươi là tên Luân Hồi Chi Thần kia! !" Tử Thần chỉ vào người kia kích động mắng ầm lên: "Chính là ngươi! ! Đã hại chúng ta thảm như vậy! ! X mẹ ngươi!"
Thời đại trò chơi, dù quyết định phá hủy Tuế Nguyệt Sử Thư là Vương Viễn, nhưng Vương Viễn cũng coi việc phá hủy Tuế Nguyệt Sử Thư có thể cứu vớt thế giới, kết quả lại ngoài ý muốn kích hoạt một cuộc tận thế độ khó cao hơn.
Mà Luân Hồi Chi Thần, kẻ biết rõ sự tình sẽ ra kết quả như vậy lại chọn cách giấu diếm, mới là kẻ cầm đầu sự việc.
Nhân loại chết vì tai nạn trong mạt thế, đều là người bị hại.
Đặc biệt là Tử Thần.
Cha mẹ đều đã chết trong tận thế.
Dù bây giờ hắn có bản lĩnh đầy mình, là cường giả đứng đầu thời đại mạt thế.
Nhưng dù thực lực mạnh hơn nữa! Cha mẹ cũng mất rồi!
Bây giờ thấy Luân Hồi Chi Thần, Tử Thần luôn trầm ổn cũng không kìm được lớn tiếng chửi.
"Không nên phẫn nộ!"
Nhưng đối mặt tiếng quát mắng của Tử Thần, người kia trước mắt không hề tức giận, mà bình thản nói: "Ngươi nhận lầm người rồi!"
"Đánh rắm! Ngươi hóa thành tro ta cũng nhận ra!" Tử Thần lớn tiếng nói.
"Ta là Vận Mệnh Chi Thần! Luân Hồi Chi Thần là huynh đệ ta." Người kia thản nhiên nói: "Chức trách của chúng ta cũng không giống nhau."
"Vận Mệnh Chi Thần? ! !"
Nghe người này trước mắt nói, Tử Thần cũng bình tĩnh lại: "Ngươi là Vận Mệnh Chi Thần? !"
"Không sai!"
Vận Mệnh Chi Thần nói: "Ta biết hết vận mệnh của các ngươi."
"Hắn nói hắn không tin!" Vương Ngọc Kiệt chỉ chỉ Vương Viễn nói.
"Ha ha!"
Vận Mệnh Chi Thần cười ha ha, vỗ tay phát ra tiếng.
Cấm ngôn của Vương Viễn được giải trừ.
"Mục đích ngươi tới không phải vì mở Tuế Nguyệt Sử Thư sao? Ta nói có đúng không, người thiên mệnh!" Vận Mệnh Chi Thần nhìn chằm chằm Vương Viễn hỏi.
"Mục đích ta đến đây chó cũng biết! Ngươi biết thì có gì đáng kể! Ngươi có biết làm thế nào chấm dứt tận thế đáng chết này không?" Vương Viễn hỏi.
"Không thể chấm dứt!" Vận Mệnh Chi Thần thản nhiên nói.
"Thấy không, ta đã nói hắn đang khoác lác mà!" Vương Viễn giơ hai tay lên.
"Ngươi khích ta cũng vô dụng."
Vận Mệnh Chi Thần nói: "Vận mệnh một khi đã mở ra, liền không thể nào kết thúc, cho dù ngươi cưỡng ép kết thúc tất cả chuyện này, cũng sẽ có một người thiên mệnh khác tiếp nhận ngươi, việc ngươi cần làm không phải ngược dòng tìm hiểu quá khứ, mà là hướng về phía trước, khiến tương lai trở nên tốt đẹp hơn."
"Cho nên, coi như ta chết cũng vô dụng sao?" Vương Viễn lại hỏi.
"Không sai! Ngươi còn có gì muốn hỏi sao?"
"Làm sao mới có thể triệt để đánh lui ma tộc?" Vương Viễn suy tư một chút hỏi.
Mấu chốt lớn nhất của tận thế là sự xâm lăng của ma tộc, nếu có thể giải quyết vấn đề này từ gốc rễ, chẳng phải mọi chuyện sẽ xong.
"Đương nhiên là tống cổ chúng về nơi chúng nên ở." Vận Mệnh Chi Thần cười nói.
"Xoa! Ngươi cách này cho ta đi cách khác có được không?" Vương Viễn cạn lời.
Vận Mệnh Chi Thần đúng là chỉ toàn nói nhảm hết chuyện này đến chuyện khác.
"Ta là Vận Mệnh Chi Thần, không thể thiên vị bên nào, nhân loại các ngươi chính là tuyệt đối thiện sao? Ma tộc chính là tuyệt đối ác sao? Tất cả điều này ta không thể nhúng tay." Vận Mệnh Chi Thần nói.
"Vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào đây?"
Ngay khi Vận Mệnh Chi Thần cùng Vương Viễn đang xả rác, Lương Phương đột nhiên hỏi.
"Cứ theo suy nghĩ của các ngươi mà làm." Vận Mệnh Chi Thần nói.
". . ." Vương Ngọc Kiệt cau mày, đã rút vũ khí ra.
Gã này, thật đúng là không nói một điều có ích gì, ngươi có phải do tác giả tạo ra để thêm số lượng chữ không hả?
"Cô bé, ta biết ngươi muốn đánh ta, nhưng ta khuyên ngươi không nên động thủ, nếu không ta sẽ an bài vận mệnh của ngươi rất thảm đó. . ." Vận Mệnh Chi Thần cười tủm tỉm nói: "Ví như tuổi còn trẻ đã thủ tiết chẳng hạn."
". . ." Vương Ngọc Kiệt im lặng cất vũ khí lại.
"Ta sẽ khiến ngươi không còn gì cả!" Vận Mệnh Chi Thần lại nhìn Vương Viễn một cái.
Vương Viễn: ". . ."
"Còn có thể khiến các ngươi mất đi những thứ quan tâm nhất." Ánh mắt Vận Mệnh Chi Thần lại lướt qua mấy người khác.
Tử Thần cùng mấy người kia đều im lặng cúi đầu.
Mọi người không hề nghi ngờ năng lực của người trước mắt này, hướng vận mệnh mà cúi đầu mới là cách làm chính xác.
"Xem ra các ngươi vẫn còn có chút kính sợ với vận mệnh." Vận Mệnh Chi Thần cười rất muốn ăn đòn.
"Được rồi, đã ngươi có thể tìm tới nơi này, vậy ta cho ngươi vài lời nhắc nhở sắp tới." Vận Mệnh Chi Thần đột nhiên thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm túc nói: "Ta phụ trách sáng tạo vận mệnh, Luân Hồi Chi Thần phụ trách vận hành vận mệnh, khi ngươi mở Tuế Nguyệt Sử Thư ra, Vòng Quay Vận Mệnh sẽ kéo lịch sử cuồn cuộn về phía trước, lịch sử cũ sẽ lưu lại dấu ấn, lịch sử mới sẽ được viết lại, dấu vết thời gian sẽ do một nhóm người giác tỉnh mạnh mẽ bảo vệ, bọn họ cũng là những người thủ hộ vận mệnh, là nhân chứng của lịch sử, là người không bị thời đại cuốn theo."
"Ừm! Còn gì nữa!?" Vương Viễn suy tư một chút rồi hỏi.
"Hết rồi! Chỉ có nhiêu đó thôi." Vận Mệnh Chi Thần thản nhiên nói.
"Vậy rốt cuộc ngươi đã nói cái gì chứ?" Vương Viễn kinh ngạc, gã này từ lúc xuất hiện tới giờ, câu nào chẳng phải nói nhảm! !
Cho dù là cái gọi là nhắc nhở, cũng toàn là những lời nhảm nhí, căn bản không nghe ra được bất kỳ thông tin hữu ích nào.
Hình như chỉ là nói cho Vương Viễn biết, dấu ấn lịch sử được một nhóm người giác tỉnh mạnh mẽ bảo hộ. . . Mà những người giác tỉnh mạnh mẽ kia, chính là những cường giả có thể đứng ngoài vận mệnh và luân hồi.
Lời này cũng quá sơ sài đi.
Nói hắn không có manh mối thì coi như cho ít nhiều.
Nói cho manh mối thì lại như không cho.
Cạn lời chính là ở chỗ, dấu ấn lịch sử nằm trong tay những kẻ cường đại đến mức không bị thời đại cuốn đi, về phần những người đó là ai, ở đâu. . . Một chút tin tức cũng không có.
Chẳng lẽ không phải là đang lừa mình như đi lừa ngày chủ nhật sao?
Giống như đang nói chuyện đạo cốt tâm thiền, viết tiểu thuyết có thể kiếm tiền. . . Cậu cứ đi viết đi là được.
Còn việc viết như thế nào, viết cái gì, đi đâu để viết, thì hắn một cái rắm cũng không thả.
"Ta đã nói rõ như vậy rồi, ngươi còn muốn hỏi ta manh mối ở đâu, vậy ta nói luôn tọa độ cho ngươi được rồi." Vận Mệnh Chi Thần nói.
"Được thôi!" Vương Viễn gật đầu.
"Tới, cầm lấy đi!" Vận Mệnh Chi Thần chắc là đang nói đùa kiểu người thích tấu hài.
"Cậu cứ nói rõ ra là được!" Vương Viễn móc ra một túi tiền từ trong ngực.
"Lại nữa rồi..."
Thấy Vương Viễn lại giở trò cũ, mấy người khác tối sầm mặt mày.
Không phải ca, chiêu này của ngươi sao lại thích dùng với ai thì cứ dùng với người đó thế, đây là Vận Mệnh Chi Thần đấy, đừng mang cái kiểu lừa đảo tầm thường của ngươi ra so. . .
"Thôi được! Xem như ngươi thành khẩn đi, ta sẽ hé lộ thêm chút nữa cho ngươi." Vận Mệnh Chi Thần tiện tay vung lên, túm lấy cái túi tiền trong tay Vương Viễn.
"Mẹ nó! Hắn thật sự bị thiếu tiền kìa!" Mọi người lấy tay đập trán, quả nhiên NPC do nhà thiết kế game tạo ra không ai không ham tiền, đừng bận tâm tới việc hắn có thiếu hay không, thấy tiền sáng mắt là được rồi.
Lúc này, Vận Mệnh Chi Thần nhìn túi tiền, hài lòng nói: "Chỉ khi đủ mạnh, mới có thể không bị người khác chi phối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận