Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 414: Người quen dễ làm sự tình

Chương 414: Người quen dễ làm việc Phải biết rằng trò chơi là một thế giới cường giả vi tôn. Kẻ nào mạnh kẻ đó là trùm, đó là chân lý bất di bất dịch trong game. Có thể khiến Tử Thần Diệp Minh Khiêm cam tâm tình nguyện gọi là lão đại, chắc chắn thực lực phải mạnh hơn Tử Thần, mà còn mạnh hơn không chỉ một chút xíu.
“Không oan! Không oan!” Nghĩ đến đây, Vạn Mạch Phương cùng Quỳnh không kìm được nói: “Chết trong tay bọn họ cũng không oan.” Về phía Vương Viễn mấy người, càng thêm kích động không thôi. Lưu Đại Vệ đứng bên cạnh cảm động lau nước mắt: “Chúa phù hộ! Ngài đã cho các con đoàn tụ.” Không còn cách nào khác, mặc dù mọi người chỉ quen biết nhau trong game, nhưng tuyệt đối có thể được xem là những người bạn tri kỷ. Dù sao chỉ trong môi trường thả lỏng bản thân như trong trò chơi, người ta mới có thể không còn che giấu để kết giao cùng những người bạn chung chí hướng. Hơn nữa, mấy người còn là những người tự tay mở ra chiếc hộp tận thế Pandora. Có thể nói Vương Viễn và những người này tuyệt đối có tình cảm sống chết có nhau.
Tận thế giáng xuống, sinh tử của mọi người đều chưa biết. Bây giờ lại gặp nhau nơi đất khách quê người, cảm giác này thật sự…còn kích động hơn cả khi gặp lại bạn học hồi tiểu học.
Ba người ngồi lại với nhau, bắt đầu kể cho nhau nghe những chuyện đã trải qua trong nửa năm qua. Bên phía Vương Viễn và Vương Ngọc Kiệt thì tương đối đơn giản. Hai người luôn ở cùng nhau, mọi chuyện trong tận thế cũng đều trải qua cùng nhau. Một người mạnh một cách biến thái, một người mạnh không giới hạn, lại thêm nơi ẩn náu đã chuẩn bị sẵn từ trước, tuy có chút sóng gió, nhưng vẫn tính là thuận buồm xuôi gió.
Về phần Tử Thần, sau khi trở về quê nhà liền đi đón cha mẹ. Kết quả do kẹt xe mà không về đến nhà đúng giờ, cha mẹ liền trở thành nhóm người đầu tiên mất mạng trong tận thế. Sau đó Tử Thần liền trở lại Cẩm Thành, một mình sống sót.
Có được ma pháp truyền thừa của Merlin, cộng thêm thừa hưởng toàn bộ tài sản của nhân vật trong game, thực lực của Tử Thần đương nhiên cũng được xếp vào nhóm cao thủ đỉnh cấp. Không còn nhiều người cần phải chăm sóc, một mình sống sót trong tận thế cũng có thể xem là nhẹ nhàng. Mà lại, với thực lực của hắn, các nơi trú ẩn đều muốn lôi kéo, ngày thường làm chút nhiệm vụ giúp người, cuộc sống cũng xem như khá ổn.
Thêm nữa, Tử Thần lại có tài chế tạo đạo cụ ma pháp, nên ở Cẩm Thành cũng là một thợ thủ công ma pháp tiếng tăm lừng lẫy. Về sau vì thể hiện một chút thực lực trước mặt đoàn mạo hiểm Sắc Màu Rực Rỡ, sau đó liền được thổi phồng thành đệ nhất cao thủ Cẩm Thành. Cũng coi như sống những ngày tháng phong phú, nhiều màu sắc.
“Không đúng rồi, Đại Hải, không phải ngươi tên Lý Đại Hải sao? Lúc nào đổi tên thành Diệp Minh Khiêm vậy?” “Suỵt!” Tử Thần cười hắc hắc, nhỏ giọng nói: “Đi ra ngoài đường, thân phận đều là mình tạo ra, tòa nhà này vốn của một người tên Diệp Minh Khiêm, sau đó hắn bị ma thú trọng thương khó chữa, sau khi hắn qua đời ta liền thế tên hắn để sống ở đây là chuyện đương nhiên mà.” “Xoạt! Mạo danh thay thế à!” Vương Viễn nói. “Với thực lực của ngươi, cưỡng chiếm cũng có ai dám nói gì đâu.” “Ta không thể nào làm chuyện đó mà…” Tử Thần ngượng ngùng cười.
“Ghê!” Vương Viễn giơ ngón tay cái về phía Tử Thần.
Những lời Tử Thần nói cũng không có vấn đề gì, mọi người đều là những người sống quá lâu trong xã hội văn minh. Lúc mới bắt đầu khẳng định vẫn còn hy vọng vào tận thế. Trong lòng cũng vẫn tồn tại quy tắc và trật tự. Còn việc thực sự đi cưỡng chiếm tài sản của người khác, thì thực sự cần phải xây dựng tâm lý rất nhiều. Việc mạo danh thay thế ngược lại sẽ thoải mái và an tâm hơn.
“Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, Ngưu ca sao ngươi lại đến Cẩm Thành vậy? Ta nhớ không nhầm thì ngươi ở Giang Bắc thị mà?” Tử Thần tò mò hỏi. Lúc trước trong game, Vương Viễn đã từng đề cập đến mình là người ở đâu. Giang Bắc với Cẩm Thành cách xa nhau như vậy. Một bên là thành phố nhỏ tuyến tư, một bên là thành chủ lớn nhất Tây Nam. Vốn dĩ không liên quan gì nhau.
“Đến làm nhiệm vụ ấy mà, Tiểu Vạn chẳng phải đã nói với ngươi rồi sao, ta muốn tìm Sắc Màu Rực Rỡ hỗ trợ, giúp ta tìm nơi thực hiện nhiệm vụ.” Vương Viễn nói: “Nhưng mà Tiểu Vạn bọn họ cấp bậc không đủ, nên đã dẫn ta tới chỗ của ngươi, bọn họ nói ngươi ở đây sống rất ‘ngầu’”.
“Ha ha ha! Cũng đúng, cũng có chút ‘ngầu’ đấy.” Tử Thần không khiêm tốn, cười rất là thỏa mãn. Lâu như vậy không gặp, ai mà không muốn khoe mẽ trước mặt bạn bè chứ. Sống tốt chính là có mặt mũi.
“Có ngươi hỗ trợ, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.” Vương Viễn cảm thấy rất vui. Ban đầu hắn còn định sẽ phải tốn bao nhiêu tiền để thuê người giúp, ai ngờ lại là huynh đệ nhà mình. Việc này chắc chắn sẽ càng thêm tận tâm tận lực.
“Được thôi! Chuyện nhỏ thôi, không phải là giới thiệu một chút sao! Ngươi chờ ta một lát!” Tử Thần gật gù, đứng dậy đi vào phòng. Sau đó cầm một đạo cụ ma pháp kỳ dị từ trong phòng đi ra.
Đạo cụ ma pháp kia, một đầu nhọn, một đầu cùn, tựa như một cái con quay. Nhưng trên đó lại tỏa ra dao động ma pháp mãnh liệt.
“Cái này là gì vậy?” Vương Ngọc Kiệt tò mò hỏi.
“Dùng để khai thác mỏ!” Tử Thần rất tùy tiện nói: “Mấy ngày trước Hoa Vô Nguyệt bảo ta làm cho hắn, tiện thể ta mang về cho hắn luôn.” Tử Thần vừa nói, vừa nhét thứ kia vào trong ngực.
Sau đó dẫn theo Vương Viễn rời khỏi tiểu viện của mình. Không thể không nói, Tử Thần ở Cẩm Thành có địa vị vô cùng lớn. Danh tiếng của Vương Viễn, ở Giang Bắc thành còn không thể làm được ai cũng biết đến. Còn tại một nơi lớn như Cẩm Thành, gần như ai ai cũng biết Tử Thần. Thấy hắn đều rất nhiệt tình chào hỏi. Nhất là khi nhìn thấy Vương Viễn, cũng lộ ra ánh mắt hâm mộ. Cứ như là có thể đứng cạnh Tử Thần đã là một vinh hạnh lớn lao vậy.
“Ghê gớm vậy huynh đệ!” Vương Viễn cảm thán không thôi.
“Ha ha!” Tử Thần có chút đắc ý nói: “Đều là nhờ Ngưu ca dạy dỗ cả.” “Liên quan gì đến ta?” Vương Viễn mặt mày ngơ ngác.
“Ngươi chẳng phải đã nói rồi sao, giúp người khác lúc họ khó khăn… thì đó mới gọi là tặng than ngày tuyết rơi mà.” Tử Thần nói: “Trước kia có một nhiệm vụ vô cùng khó khăn. Đội mạo hiểm Sắc Màu Rực Rỡ sắp không chịu nổi, lúc thời khắc mấu chốt ta xuất thủ giúp một tay, còn vừa khéo bị những người thức tỉnh ở Cẩm Thành nhìn thấy, thế là ta trở thành chúa cứu thế thôi.” “Thì ra là vậy.” Vương Viễn cười. Trước kia mình đã từng nói những lời này rồi. Xem ra Tử Thần cũng thực sự để trong lòng. Chạy theo giúp người, đó gọi là “liếm chó”. Nhưng giúp người khác khi họ cần nhất, thì đó chính là ân nhân.
Cùng là giúp người, cũng có không gian và kỹ xảo. Đúng là hảo huynh đệ được Ngưu ca dạy dỗ mà.
Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của người quen, Vương Viễn và mọi người đi tới trụ sở của đội mạo hiểm Sắc Màu Rực Rỡ. Là đội mạo hiểm lớn nhất Cẩm Thành, Sắc Màu Rực Rỡ chẳng những sở hữu nơi trú ẩn lớn nhất, mà vị trí của nơi trú ẩn còn ở vị trí rất tốt trên thành phố cũ. Hai bức tường thành kiên cố cấp ba được xây từ vách núi, chiều cao ước chừng mười mét. Trên tường thành, cứ cách vài mét lại có một người thức tỉnh đứng gác. Tay cầm cung tên, vừa đi tuần tra vừa canh phòng.
Ở cổng nơi ẩn náu, dừng lại hai hàng ô tô, hợp thành một vành đai cách ly. Mấy người thức tỉnh trang bị chỉnh tề, đứng hai bên đại môn, kiểm tra thân phận của người đi đường. Nhìn thoáng qua thì có cảm giác như quân đội, vô cùng chuyên nghiệp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận