Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 580: Thoát chiến lưu đấu pháp

Chương 580: "Thoát chiến lưu" đấu pháp!
"Tử Thần! Mở cửa!"
Vương Viễn tiện tay chỉ một cái.
Không sợ có cơ chế, chỉ sợ không có cơ chế.
Chỉ cần có cơ chế, liền có thể nghĩ ra biện pháp khắc chế.
Không sai, với chiều cao của khô lâu hoàng giả.
Mọi người muốn đánh trúng đầu của hắn cũng không dễ dàng.
Nhưng không chịu nổi Tử Thần đồng học có thể cho mọi người bật hack nha!
Ở trước mặt truyền tống môn thì bất kỳ khoảng cách nào đều không phải là khoảng cách.
"Công kích!!"
Vương Viễn lần nữa ra lệnh một tiếng.
"Vút!"
Mũi tên của Mã Tam, mang theo bạch quang đánh lén, bắn thẳng về phía khô lâu hoàng giả.
"Phàm nhân ngu dốt!"
Khô lâu hoàng giả khinh miệt cười một tiếng, đưa tấm chắn lên trước mặt.
Nhưng đúng vào lúc này, pháp trượng của Tử Thần khẽ động.
Một cánh cổng truyền tống xuất hiện ở phía trước mũi tên.
Mũi tên trong nháy mắt biến mất vào trong cánh cổng truyền tống.
Cùng lúc đó, mũi tên xuyên qua cánh cổng truyền tống, xuất hiện trên trán của khô lâu hoàng giả.
Đánh lén đây chính là kỹ năng gây sát thương lớn đường đường chính chính, không giống với trường thương mà Vương Ngọc Kiệt tùy tiện ném ra.
"Bốp!" một tiếng, mũi tên cắm phập vào đầu của khô lâu hoàng giả.
"Rống!!"
Khô lâu hoàng giả bị trúng tên, gầm lên một tiếng lùi về sau một bước.
"Liên tiếp hỏa cầu!!"
Đại Bạch lần nữa thi triển liên tiếp hỏa cầu.
Một đám lửa ngưng tụ trên pháp trượng.
"!!!"
Khô lâu hoàng giả ăn một lần thua thiệt, lúc này đương nhiên sẽ không ăn lần thứ hai, lập tức giơ tấm chắn lên che ở ngay trên đầu.
Tử Thần lần nữa mở ra cánh cổng truyền tống.
Liên tiếp hỏa cầu từ phía sau lưng khô lâu hoàng giả chui ra, không chút nương tình nện vào ót của khô lâu hoàng giả.
"Phàm nhân hèn hạ, ngươi đáng chết!"
Liên tiếp hai lần bị đánh trúng.
Khô lâu hoàng giả hiển nhiên cũng ý thức được không ổn, cúi đầu xem xét, liếc mắt liền thấy Tử Thần kẻ cầm đầu này.
"Chết đi!!"
Khô lâu hoàng giả hét lên một tiếng chiến rống.
Tử Thần không tự chủ được bị hút về phía hắn.
【Trào phúng】!
Ngay sau đó, khô lâu hoàng giả một cước từ trên xuống dưới liền đạp xuống.
"Thiên Địa Huyền Tông!"
Xuân Ca tay vừa nhấc, kim quang rơi xuống.
【Kim Quang Chú】!
"Ầm!"
Kim quang vỡ vụn, chặn lại một kích cho Tử Thần.
Nhưng mà chân của khô lâu hoàng giả đạp vỡ kim quang, lần nữa giáng xuống.
"Xoát!"
Mắt thấy Tử Thần sắp bị một cước dẫm chết.
Tử Thần trong nháy mắt di chuyển, xuất hiện ở cách đó 10 mét, kéo dài khoảng cách với khô lâu hoàng giả.
"Muốn chạy!?"
Khô lâu hoàng giả đừng nhìn vẻ mặt có vẻ không có đầu óc.
Ngược lại là cực kỳ thông minh.
Hắn liếc mắt liền nhìn ra sở dĩ mọi người có thể công kích đến hắn, cũng là bởi vì Tử Thần.
Cho nên chỉ cần bắt được Tử Thần không thả, những người khác công kích liền không thể phát huy tác dụng.
Thế là thù hận trực tiếp khóa chặt trên người Tử Thần.
Gặp Tử Thần muốn chạy, khô lâu hoàng giả bước nhanh chân, ba chân bốn cẳng đuổi theo, tay cầm cự kiếm bổ thẳng vào Tử Thần.
"Tên trộm!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Tiểu Bạch từ phía sau chạy tới, nhắm thẳng ót của khô lâu hoàng giả trào phúng một cái.
"Soạt!"
Khô lâu hoàng giả không tự chủ được dừng bước, xoay người một kiếm chém về phía Tiểu Bạch.
"Các ngươi mau rút lui về phía sau, chạy càng xa càng tốt."
Lúc này Vương Viễn cũng đưa ra chỉ lệnh cho Tử Thần và Đại Bạch bọn họ.
"Chạy? Chạy đi đâu?"
Tử Thần không hiểu.
"Chạy đâu cũng được, nhất định phải thoát khỏi chiến trường."
Vương Viễn nói.
"Vậy các ngươi đánh thế nào?"
Mã Tam Nhi cũng khó hiểu.
Hiện tại trên chiến trường chỉ có hai người có khả năng chuyển hướng, một người phụ trợ chuyển hướng.
Ba người này nếu như thoát chiến, vậy ai còn có thể đánh khô lâu hoàng giả.
"Có truyền tống môn ở đó, chẳng lẽ các ngươi rời khỏi chiến trường liền không thể đánh hắn sao?"
Vương Viễn hỏi ngược lại.
"A..."
Mã Tam và Tử Thần trong nháy mắt á khẩu không trả lời được.
Từ trước đến nay, tất cả mọi người đều sử dụng đấu pháp thông thường, cho nên tư duy bản năng chính là chỉ cần đánh boss thì nhất định phải ở trong chiến trường.
Không tham chiến thì làm sao có thể đánh.
Mà Vương Viễn vừa nhắc nhở như vậy, mọi người mới ý thức được đây hoàn toàn là một chỗ tư duy sai lầm.
Đã có Tử Thần ở đây, vậy mọi người công kích là không cần khoảng cách.
Cho nên xét về lý thuyết mà nói, chỉ cần khô lâu hoàng giả ở trong tầm mắt của Tử Thần, mọi người công kích đều có thể chuẩn xác rơi vào đầu của khô lâu hoàng giả.
Không cần thiết phải ở trong chiến trường, bị khô lâu hoàng giả hận.
Hiện tại chỉ cần những người khác có thể giữ chặt khô lâu hoàng giả, liền có thể cho ba người Đại Bạch bọn họ thời gian để thoát khỏi hiện trường.
Ba người có khả năng chuyển hướng rời khỏi chiến trường, những người khác chỉ cần dẫn khô lâu hoàng giả đi vòng vèo là được rồi.
"Tuyệt!"
Ý thức được kế hoạch của Vương Viễn, đám khô lâu đều thán phục.
Không hổ là ngươi a!
Đến chó cũng không chó bằng ngươi.
Tất cả mọi người đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến giết ra từ núi thây biển máu.
Dạng gì chiến thuật mà chưa từng thấy?
Lần đầu nghe thấy "thoát chiến hình" đấu pháp...
Mấu chốt là nó vẫn hợp lý như vậy.
Không thể không nói đầu óc của Vương Viễn này, quá là đơn giản.
Hắn luôn có thể trong thời gian ngắn nhất phát huy tối đa năng khiếu của mỗi người.
Đem kỹ năng của mỗi người vận dụng đến cực hạn.
Cái gì gọi là quan chỉ huy hợp cách?
Đây chính là quan chỉ huy hợp cách nhất trong suy nghĩ của mọi người! !
Trong lúc nói chuyện, trường kiếm của khô lâu hoàng giả đã rơi xuống.
Tiểu Bạch trực tiếp mở đỡ đòn.
"Keng!!"
Cự kiếm từ trên trời giáng xuống, đập vào tấm chắn của Tiểu Bạch.
Phát ra một tiếng vang chấn động kinh thiên.
Đỡ đòn kích hoạt, khô lâu hoàng giả bị chấn về sau ngửa mặt lên, đã mất đi thăng bằng.
Tiểu Bạch bên này cũng không khá hơn là bao.
Đỡ đòn mặc dù triệt tiêu sát thương, nhưng không triệt tiêu lực tấn công, một kiếm này giáng xuống, nửa người của Tiểu Bạch đều bị nện vào dưới mặt đất.
"Ầm!"
Chân sau của khô lâu hoàng đột nhiên đạp xuống một cái.
Không đợi Tiểu Bạch rút nửa thân dưới của mình ra khỏi đất, nó đã đứng vững vàng thân hình.
Trường kiếm vung về phía Tiểu Bạch một đường quét ngang.
"Thuẫn tường! Mở!!"
Tiểu Bạch trực tiếp mở chiêu lớn.
"Ông!"
Đấu khí ngưng tụ thành một bức tường thuẫn tròn cao mấy thước, đứng trước mặt Tiểu Bạch.
Nhưng mà bức tường thuẫn cao mấy mét đối với người giác tỉnh bình thường mà nói là bức tường kiên cố.
Đối với khô lâu hoàng giả mà nói, ngay cả một kẽ hở cũng không bằng.
"Ầm!!"
Một kiếm quét ngang đến, tường thuẫn bị quét nát vụn, thế kiếm còn chưa hết, đập mạnh vào tấm chắn của Tiểu Bạch.
"Răng rắc!" một tiếng.
Tấm chắn bảo bối của Tiểu Bạch mặc dù không bị chém thành hai đoạn tại chỗ, nhưng cũng bị đánh biến dạng ở giữa.
Lực đạo mạnh mẽ truyền đến trên người Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch cả người lẫn thuẫn bị quét bay ra ngoài mười mấy mét, đâm mạnh vào bức tường vàng được làm bằng vàng bên cạnh.
Khiến bức tường bị lõm xuống một vết hình người.
Xuân Ca liên tục tung mấy chiêu Hồi Xuân thuật qua, mới kéo Tiểu Bạch từ bờ vực của cái chết trở về.
"Giãy giụa đi, trong vực sâu thống khổ!"
Khô lâu hoàng giả hú lên một tiếng quái dị, liền muốn lại lần nữa đuổi theo.
"Chạy đi đâu!"
Đúng lúc này, Vương Ngọc Kiệt cũng phi thân lên, nhảy hai đoạn đến trên đầu gối của khô lâu hoàng giả.
Mượn lực bắn lên, lại lần nữa bay lên mấy mét nắm lấy eo của khô lâu hoàng giả, tiếp đó hai tay đột ngột kéo mạnh, mượn lực nhấc người lên, hai chân dẫm lên người khô lâu hoàng giả, vượt nóc băng tường đi đến phía sau lưng khô lâu hoàng giả, cuối cùng tay trái vung lên, một đạo chân khí hình rồng rời khỏi tay, túm lấy cổ khô lâu hoàng giả.
【Long Trảo Thủ】!
Đột ngột kéo mạnh, Vương Ngọc Kiệt bay thẳng lên đỉnh đầu của khô lâu hoàng giả, tay phải chụm ngón tay lại như dao, tỏa ra một đám lửa, thuận thế một chưởng cắm vào hốc mắt của khô lâu hoàng giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận