Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 382: Màu đen ác giòi

"Sao thế? Trần lão đại thấy khó khăn à?"
Thấy vẻ mặt của Trần Lượng như vậy, Vương Viễn làm bộ tò mò hỏi.
"Không không không... Không khó khăn."
Trần Lượng liên tục khoát tay.
Lưu Bân ở một bên nói: "Nhưng có chuyện ta phải nói rõ với Vương lão đại."
"Cứ nói đừng ngại." Vương Viễn gật đầu.
Lưu Bân từ trong ngực lấy ra một viên cầu màu đen nói: "Vì tác dụng của ngọn lửa Liệt Diễm, hiện giờ chúng ta đã bị một lượng lớn tín đồ Liệt Diễm bao vây... Mà nơi này quái vật cũng đang chen về phía này, chúng ta muốn xuyên qua bầy quái vật đến tế đàn trên kia tiêu diệt BOSS, nhất định phải dùng tấm bùa khu ma này."
Nói đến đây, Lưu Bân dừng một chút rồi lại nói: "Bất quá tấm bùa khu ma này chỉ có thể chứa mười người... Nên Vương lão đại ngươi chỉ có thể mang bốn người đi thôi, mong Vương lão đại thông cảm."
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
Vương Viễn mỉm cười.
Đều là cáo già cả, ngươi diễn tuồng với ai vậy.
Vương Viễn đương nhiên cũng rõ, Lưu Bân chỉ để Vương Viễn mang theo bốn người đi là có mục đích gì.
Chắc chắn là sợ mang theo quá nhiều người, phía người mình không dễ khống chế.
"Tiểu Kiệt, Phương tỷ, A Trư, ba người các ngươi đi cùng ta!!"
Vương Viễn chỉ vào Vương Ngọc Kiệt mấy người bên cạnh.
Ba người này, là người theo Vương Viễn từ đầu đến cuối.
Cũng là những người mà Vương Viễn tin tưởng nhất.
"Vâng!"
Ba người nghe vậy, lập tức đi tới.
"???"
Thấy Vương Ngọc Kiệt ba người, Trần Lượng mấy người có hơi ngây người, trong mắt mang theo bảy phần kinh ngạc cùng ba phần ý cười.
Vốn dĩ bọn họ còn lo Vương Viễn quá mạnh, lại mang theo mấy cao thủ, phía bên mình năm người không dễ khống chế.
Kết quả Vương Viễn chỉ tùy tiện chọn ba tên nhìn rất yếu.
Tên thích khách còn được một chút, tuy trông có vẻ sợ sệt nhưng ít ra vẫn là một nam giác tỉnh giả, tính ra không quá bất hợp lý.
Chỉ là hai nữ giác tỉnh giả kia có chút quá đáng.
Người bên trái là mục sư, coi như đoan trang, mặc một bộ trọng giáp, tay cầm một thanh đại kiếm, cách phối đồ lung tung này trông như tân thủ, nhưng không biết chơi sẽ chỉ lấy thủ thôi, thêm phòng ngự cũng coi như người thường hay nghĩ.
Lại thêm dáng người lồi lõm kia, ít nhiều cũng có chút thú vị.
Nhưng người bên phải dáng người nhỏ nhắn kia thì đúng là đến cho có!!
Một bộ da giáp, còn tay không tấc sắt!!
Đậu xanh rau má!! Con hàng này không phải là Cách đấu gia sao?
Ta lạy ông trời!! Cách đấu gia!!
Trong cái mạt thế này mà vẫn còn Cách đấu gia sống sót sao?
Đây chính là cái nghề còn phế hơn cả Tử Linh pháp sư, được gọi là nghề "lục giác" ngoại trừ đẹp trai ra thì chẳng còn gì.
Tử Linh pháp sư dù yếu vẫn có vài con tiểu đệ khiêng quái, còn Cách đấu gia thì đúng là chỉ biết nằm thôi... Huống chi đây còn là nữ Cách đấu gia nữa chứ...
"Không phải... Con hàng này đang đùa à?"
"Mang hai cô nương tính là cái quái gì?"
"Hắn thật đúng là chẳng lúc nào quên giải trí được, bí cảnh nguy hiểm như vậy mà còn dẫn theo hai em... Thật có phúc không cạn a."
"Chỉ là tên ngốc thôi."
Trần Lượng mấy người nhịn không được xì xào bàn tán, trong lúc kinh ngạc mang theo ghen tỵ, ghen tỵ mang theo miệt thị.
Đồ háo sắc!! Lúc nào cũng không ra gì!!
Nhất là loại háo sắc không biết phân biệt thời điểm, chết cũng đáng!!
Rác rưởi!!
Nhìn đội hình của Vương Viễn, đến cả Lưu Bân cũng hơi mộng: "Không phải chứ, Vương ca... Chỉ mang ba người thôi sao?"
"Hả? Không đủ sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại.
"Cái này... Chắc là đủ, mấu chốt là không mang Trịnh đoàn trưởng bọn họ sao?" Lưu Bân lại hỏi.
Thực ra Lưu Bân mấy người sợ nhất Vương Viễn mang Trịnh Long mấy người.
Dù sao ba người Trịnh Long đều là đoàn trưởng cấp, dù là cấp bậc, trang bị hay thực lực, rõ ràng cũng cao hơn hẳn các giác tỉnh giả bình thường.
Nếu thật mang theo ba đoàn trưởng đó, Lưu Bân mấy người thật sự thấy có chút khó giải quyết.
Ai ngờ Vương Viễn xin ăn mang theo cả khỉ, lòng chơi vẫn còn, lại kéo theo mấy cô nương vào đội.
"Chúng ta đều đi cả thì chỗ này ai trông coi?" Vương Viễn khoát tay nói: "Có chúng ta mấy người thế này là đủ rồi, mấy huynh đệ tôi mang đi đều là tinh anh cả, không cần lo lắng thực lực."
"Được thôi! Nếu Vương lão đại đã nói như vậy! Thì bọn tôi cũng không thể nói gì thêm."
Thấy Vương Viễn "khăng khăng muốn chết", Lưu Bân tự nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ thấy hắn tiện tay bóp.
"Ầm!" một tiếng, quả cầu đen trong tay hóa thành một làn sương mù.
Bao phủ cả Vương Viễn, Trần Lượng mấy người vào trong.
"Đi!"
Ngay sau đó, Lưu Bân dẫn mọi người đi thẳng ra khỏi đội hình.
Ra khỏi đội hình giác tỉnh giả, chín người liền đi vào trong đám tín đồ Liệt Diễm.
Tấm bùa khu ma này cũng đúng là danh bất hư truyền.
Nơi mấy người đến, tín đồ Liệt Diễm nhao nhao tránh ra một lối đi.
Vương Viễn không khỏi cảm thán, đúng là game cài đặt, không biết có bao nhiêu bí mật mà giác tỉnh giả bình thường không hề hay biết.
Riêng cái bùa khu ma này thôi, không biết đã giúp mọi người tiết kiệm được bao nhiêu công sức.
Hơn nữa, tên này lại còn là một tên có tâm thuật bất chính, độ nguy hiểm cực cao.
Đây vẫn chỉ là đầu mạt thế thôi.
Nếu thật sự để hắn phát triển... e rằng hắn mới là mối họa lớn nhất trên đời này.
Nếu người này không thể nắm trong tay mình thì chi bằng trực tiếp hủy diệt luôn đi...
...Xuyên qua bầy quái, Vương Viễn mấy người đi về bên trái một hồi lâu không biết bao lâu, cuối cùng cũng thấy một cái đài cao lớn.
Xung quanh đài cao, tựa như có một kết giới, trong phạm vi đài cao, vậy mà không có lấy một tín đồ Liệt Diễm.
Dọc theo đài cao, một cầu thang vòng quanh đi lên.
Trên đài cao, lửa cháy rừng rực.
Trên cầu thang, cứ cách một đoạn lại có vài con tinh anh quái phát ra ánh sáng vàng đang đi tuần.
"Rầm rầm!!"
Ngay khi Vương Viễn mấy người đang quan sát môi trường xung quanh, đột nhiên một con quái vật đen to cỡ lốp xe, với tốc độ cực nhanh lăn đến dưới chân Lương Phương.
"A!!"
Lương Phương vốn dĩ không phải là cao thủ gì, lá gan cũng không lớn.
Bị quái vật bất thình lình xuất hiện, trực tiếp hét lên.
"Hắc hắc! Không ngờ kẻ chết đầu tiên lại là mỹ nhân này... thật đáng tiếc mà."
Nhìn thấy quái vật dưới chân Lương Phương, trên mặt Lưu Bân lộ ra vẻ tiếc nuối.
"Má! Mau cứu người!"
Vương Viễn nghe thấy liền ra lệnh cho Đại Bạch.
Lúc này, Đại Bạch bộc phát Hỏa Diễm, đã bay đến trên thân con quái kia.
"Ha ha! Vô ích thôi!" Lưu Bân cười thầm, lắc đầu.
"Oanh!"
Theo một tiếng nổ, ngọn lửa bùng lên.
Con quái vật lốp xe vậy mà không hề nhúc nhích, đợt bạo tạc dữ dội vậy mà biến mất không dấu vết, cùng lúc đó tin tức của quái vật đó cũng hiện lên trước mắt mọi người.
【Ác giòi đen】
Đẳng cấp: 25
Phẩm chất: Tinh anh
Kỹ năng: Lăn nhanh, tấn công tốc độ cao
Giới thiệu quái vật: Giòi bọ chết trong ma quật thời viễn cổ, sau khi bị nhiễm ma khí phục sinh của các tín đồ Liệt Diễm, cũng phục sinh một lần nữa. Chúng duy trì hình dạng cuộn tròn của xác chết, hành động như phi luân, khiến người khác khó tấn công, đồng thời có khả năng kháng phép vô song.
"Ác giòi! Lại là ác giòi"
Nhìn thấy thuộc tính của Ác giòi đen, Lưu Bân giả bộ kinh ngạc nói: "Đây không phải quái vật trong mộ Hương Thạch sao? Sao lại chạy đến Thần điện Liệt Diễm rồi! Thứ này là kháng phép quái! Mọi người đừng dùng ma pháp tấn công!!"
Đến lúc này, Lưu Bân lại thả "mũi tên sau".
"Chít chít chít chít!!"
Con Ác giòi đen lăn một vòng đến dưới chân Lương Phương, lập tức nhào tới Lương Phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận