Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 230: Tu La địa ngục

Chương 230: Tu La địa ngục
Vương Viễn: "...".
Lúc ấy đặt tên cũng vì tính trả thù.
Bởi vì hai hàng chữ này muốn g·iết c·hết mình...
Quả thật có chút qua loa, không có chút uy vũ bá khí nào.
Trước đó cũng vẫn muốn đổi, vì bận quá nên chậm trễ, không nghĩ tới Đại Bạch lại để ý như vậy.
Nhưng mà Vương Viễn mở bảng ra, chuẩn bị sửa tên thì lại phát hiện... Tên không thể sửa.
Hiển nhiên là sau khi tiến vào thế giới hiện thực, tên sủng vật không còn là danh hiệu tùy tiện, mà là giống như con người, là sinh vật đúng nghĩa của thế giới này.
"Xong con bê! Không thể thay đổi!!" Vương Viễn bất đắc dĩ giang tay.
"Ta dựa vào!"
Đại Bạch sụp đổ...
"Ngưu ca... Ta cũng có việc muốn nhờ."
Lúc này Mã Tam Nhi cũng lên tiếng.
"Ngươi cũng muốn đổi tên sao?" Vương Viễn im lặng.
"Không phải... Ta muốn..."
"Đông đông đông!"
Mã Tam Nhi chưa nói hết lời, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
"Mở cửa!"
Vương Viễn chỉ ra cửa phòng.
Tiểu Bạch cầm tấm chắn liền đi tới trước cửa.
Kéo cửa ra, chỉ thấy đứng ở cửa hai bóng người quen thuộc, một cao một thấp.
"Phương tỷ!!"
Vương Viễn thấy người ngoài cửa, vội vàng chỉ huy Tiểu Bạch mở rộng cửa ra.
Lương Phương mặt trắng bệch xông vào từ ngoài cửa, lo lắng nói: "Vương ca, có chuột... Một con chuột thật lớn, Noãn Noãn bị cắn một chút... Anh có thể giúp em gọi xe cứu thương không?"
"Xe cứu thương????"
Vương Viễn xạm mặt lại.
Còn xe cứu thương, hiện tại hệ thống bệnh viện sợ không phải đã sớm tê liệt rồi.
Nàng chẳng lẽ không nhìn thấy thông báo hệ thống sao?
"Vết thương nhỏ! Trị liệu một chút là khỏi ngay!" Lúc này, Mã Tam Nhi lại gần dán Lương Phương nói.
"Ngươi là ai?"
Mặc dù Lương Phương không nghe được Mã Tam Nhi nói, nhưng đột nhiên có một người lại gần như vậy, Lương Phương cũng giật mình, vội vàng lùi về sau một bước hỏi.
"A!!!! Có quỷ a!"
Nhưng khi nàng nhìn thấy đầu lâu của Mã Tam Nhi, trực tiếp hét lên một tiếng co quắp ngồi trên mặt đất.
"Uy! Mỹ nữ... Ngươi kêu cái gì vậy, thêm bạn tốt đi." Mã Tam Nhi không buông tha.
"Ngươi không phải có chuyện gì sao?" Vương Viễn túm Mã Tam Nhi lại.
"Bây giờ không có."
"Cút đi!"
Vương Viễn đá Mã Tam Nhi một cước.
Lương Phương đã bị dọa tè ra quần, chỉ vào Mã Tam Nhi kích động nói năng lộn xộn: "Quỷ... Có quỷ..."
"Không phải quỷ! Là Khô Lâu binh của ta!" Vương Viễn vội vàng chỉ vào Đại Bạch mấy người bọn họ giải thích.
"Khô Lâu binh? Thứ gì?" Lương Phương vẫn còn sợ hãi.
"Ngươi không phải chơi game rồi sao?" Vương Viễn ngơ ngác, trước đó người phụ nữ này giống như cũng đã mua mũ giáp rồi.
"Game?"
Lương Phương mờ mịt nói: "Vào xem qua chút, chơi không hiểu, liền không chơi nữa."
Vương Viễn: "..."
"Ngươi là nghề nghiệp gì?"
"Tựa như là mục sư." Lương Phương nói: "Tiểu Kiệt giới thiệu cho ta chọn."
"Ngươi thử gọi giao diện thuộc tính ra."
Vương Viễn nhắc nhở.
"Hả? Cái này là cái gì?"
Lương Phương làm theo lời nhắc của Vương Viễn, triệu hồi giao diện thuộc tính rồi ngây người.
"Đại tỷ! Ngày tận thế!!" Vương Viễn bất đắc dĩ thở dài nói: "Quái vật trong thế giới game, chạy đến ngoài đời rồi, mấy cái tiểu thuyết võng du nhìn rồi đó, mấy cái kiểu thiên phú trưởng thành, võ học gia, Kim Cương Bất Hoại gì đó, mấy cái kiểu xạo sự, giờ thành thật rồi."
Chị ngốc này mặc dù hơi ngốc, nhưng vận khí thật tốt.
Trước tận thế đăng kí tài khoản, lại vớ được suất thức tỉnh giả, lại còn là mục sư nữa chứ.
"Ta đang nằm mơ sao?" Lương Phương ngây người hồi lâu, lẩm bẩm.
"Không phải... Ngươi cũng là thức tỉnh giả, không thấy thông báo hệ thống sao?" Vương Viễn cau mày nói.
"Tối qua ta thức suốt đêm livestream, vừa tỉnh ngủ liền thấy con cái thành ra như thế này." Lương Phương mặt đầy áy náy.
Mồ côi cha mẹ, lại còn phải mang con nhỏ đi làm, thật quá khó khăn.
"Được rồi!" Vương Viễn chỉ vào vết thương sâu tới xương trên cánh tay của Noãn Noãn nói: "Bây giờ ngươi dùng thử trị liệu thuật xem."
Xuân Ca đương nhiên cũng có thể dùng Trị Liệu thuật, nhưng Lương Phương đã là một mục sư thức tỉnh giả, Vương Viễn đương nhiên không thể lãng phí thiên phú của nàng.
Dưới tận thế, cho dù là người phụ nữ như Lương Phương, một khi trở thành thức tỉnh giả, sức chiến đấu của cô ta không phải người thường có thể so sánh được.
Dưới sự chỉ dẫn của Vương Viễn, Lương Phương thành công thi triển Trị Liệu thuật.
Thánh Quang ấm áp rơi vào trên cánh tay, vết thương với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được liền khép lại, rất nhanh vết thương biến mất, ngay cả sẹo cũng không có, tựa như chưa từng bị thương.
"Cái này..."
Lương Phương nhìn hai tay mình, mặt mũi tràn đầy không thể tin được: "Ta lại có năng lực này sao?"
"Ầm!"
Đúng lúc Lương Phương kinh hãi, đột nhiên cửa lại vang lên.
Vương Ngọc Kiệt toàn thân đầy m·á·u xông vào từ ngoài cửa: "Lão Vương, ngươi không sao chứ?"
"Không có việc gì..."
Vương Viễn vội vàng đón lấy, lo lắng hỏi: "Ngươi làm sao thế, sao lại toàn thân m·á·u vậy?"
"Chuột biến dị!" Vương Ngọc Kiệt cau mày nói: "Đã bắt đầu chui vào hành lang rồi... Bên ngoài... Bên ngoài c·hết rất nhiều người."
"Bên ngoài nhiều quái vật như vậy, sao còn có người chạy ra ngoài?"
Vương Viễn ngạc nhiên không thôi.
Chuột biến dị tuy rất tàn bạo, nhưng với tư cách là quái cấp thấp, cũng không thể phá được cửa sổ.
Hiện tại chúng xuất hiện quy mô lớn, săn mồi những người đi đường đang ở ngoài, chỉ cần trốn ở trong nhà vẫn sẽ rất an toàn.
"Bọn họ nói đây là tai chuột, muốn đi trung tâm thành phố lánh nạn." Vương Ngọc Kiệt nói: "Ta ngăn cũng không được..."
Nói đến đây, Vương Ngọc Kiệt cúi đầu nức nở nói: "Ch·ết nhiều người quá, ta tận mắt thấy bọn họ bị g·ặm m·á·u thịt b·e· b·ét... Mà lại không cứu được."
Là người đều có lòng trắc ẩn, dù là loại nữ lưu manh như Vương Ngọc Kiệt, thấy nhiều người c·hết t·h·ảm như vậy, trong lòng cũng rất khó chấp nhận.
"Ngươi đã làm những gì nên làm."
Vương Viễn vỗ vai Vương Ngọc Kiệt nói: "Lời hay khó khuyên người muốn c·h·ết, bọn họ đã quyết định thì phải chấp nhận cái giá tương ứng, sau này loại chuyện này còn nhiều."
Dưới tận thế, lòng người khó lường.
Ai dám tùy tiện tin người khác... Có một số người nhất định là không thể cứu được.
Tựa như tình huống bây giờ, mọi người nhất tâm đi trung tâm thành phố tị nạn, thật sự không biết rằng quái vật ở trung tâm thành phố càng nhiều.
Nhưng nếu ngươi cản bọn họ, bọn họ còn nghĩ ngươi muốn tranh chỗ của bọn họ, đương nhiên sẽ không nghe ngươi.
Rất nhanh, đàn chuột bắt đầu xâm nhập hành lang, người đang chuẩn bị rời đi tránh tai trong hành lang trực tiếp đụng mặt.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Mấy người Vương Viễn ở trong phòng, nghe tiếng bên ngoài đều im lặng không nói gì.
Vương Ngọc Kiệt muốn ra ngoài cứu người, bị Vương Viễn giữ chặt ở lại.
Lương Phương ôm con run rẩy.
Mấy người Đại Bạch thì thủ cửa, phòng ngừa đàn chuột chui vào.
Không phải Vương Viễn không muốn cứu, chủ yếu là cứu không nổi...
Đàn chuột quá đông... Nhào lên như vậy người mạnh hơn cũng không gánh nổi, phải đợi bọn chúng sơ tán hết rồi mới có thể rời đi nơi này.
Huống hồ nhà của Vương Viễn cũng chỉ lớn vậy, thức ăn trong nhà cũng chỉ có vậy.
Ngoài kia nhiều người như vậy, cho dù có thể tạm thời cứu, thì có thể cầm cự được bao lâu?
Tiếng kêu thảm thiết không ngừng truyền đến.
Không biết qua bao lâu, hành lang của từng tầng, từng căn hộ như một địa ngục Tu La.
Xương trắng lổn ngổn, nội tạng vương vãi, m·á·u tươi phun ra trên tường cũ kỹ, tựa như phủ một lớp sơn đỏ.
Đúng lúc này, trong hành lang truyền đến tiếng mấy người: "Ta đã bảo rồi mà, cứ để bọn họ ra ngoài dẫn quái vật đi, chúng ta có thể an toàn rời đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận