Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 202: Giáo hoàng

Chương 202: Giáo hoàng
“Thế nhưng là…” Ảnh còn muốn phản bác một chút.
Thủy Linh Lung trực tiếp khoát tay ngắt lời nói: “Chúng ta có phải là thích khách không?”
“Rõ!” Ảnh gật đầu.
“Chúng ta có phải là vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn không? Dùng bất cứ thủ đoạn nào?”
“Không sai!” Ảnh lần nữa gật đầu.
“Cho nên thích khách theo đuổi chỉ là kết quả, chứ không phải là những quy định hình thái, nếu thích khách giết người mà còn câu nệ vào hình thức, chẳng phải là đi ngược lại dự tính ban đầu của thích khách?”
“À cái này…” Ảnh nghe vậy ngây người ra.
Một lúc lâu sau mới thản nhiên nói: “Ngươi nói đúng! Là ta cứng nhắc, xem ra ngươi còn có thiên phú hơn ta.”
[Hệ thống nhắc nhở: Người chơi “Thủy Linh Lung” đã thông qua thí luyện!]
“Ta giết? Cái này…”
Nghe được lời này của Thủy Linh Lung, không chỉ đạo sư thí luyện kinh ngạc, mà ngay cả những người quen thuộc với Thủy Linh Lung như Đại Lực xuất kỳ tích cũng ngẩn người ra.
“Không phải… Đây là cái Linh Tử mà ta biết sao?”
“Sao nàng có lúc nói chuyện biết thế rồi?”
“Chẳng lẽ trước kia đều là giả vờ ngây ngốc?”
Đám người chấn động không thôi.
Là những người biết Thủy Linh Lung sớm nhất, nhóm Nhân Giả Vô Địch biết rõ con người nàng.
Cô nương này trước nay hào sảng, rộng rãi, nói thẳng nói thật, không câu nệ tiểu tiết, so với đàn ông còn ra dáng đàn ông, làm việc cũng thuộc loại dùng tiền giải quyết được thì không cần động não, ngực không to cũng không có não.
Bây giờ lời nói trước sau khớp với nhau, lại được thốt ra từ miệng của Thủy Linh Lung, chuyện này thật khiến người ta khó tiếp nhận.
Không thể nào, ít nhất cũng không nên như vậy chứ.
Ảnh lại hóa đá, Thủy Linh Lung thì đã rời khỏi kết giới, đi thẳng tới chỗ Vương Viễn nói: “Nhờ có ngươi…”
“Sao nào? Tất cả nằm trong dự liệu của ta mà?” Vương Viễn cười hỏi.
“Ha ha! Không sai!” Thủy Linh Lung hưng phấn nói: “Không ngờ mấy thứ vô dụng kia lại dùng đến vào phút cuối.”
“Ngươi biết cái gì! Quan trọng nhất chính là cái đống lặp đi lặp lại đó.” Vương Viễn lau mồ hôi.
“Thì ra là thế!”
“Xoa!”
Thấy cảnh này, mọi người mới chợt hiểu.
Khá lắm, thì ra trước khi Thủy Linh Lung vào, Vương Viễn đã điên cuồng luyện tập trước, còn đưa đáp án mẫu.
Nghĩ tới đây, mọi người lại không nhịn được liếc nhìn Vương Viễn.
Tên chó chết này đúng là nửa tiên, mà còn đoán trúng đề, quả nhiên mấy kẻ chơi chiến thuật đều không phải dạng tốt đẹp gì.
Không biết có phải vì Thủy Linh Lung gian lận quá trớn để qua màn không, mà phần thưởng của nàng so với những người khác lại không được tốt bằng.
Cũng là một quyển sách kỹ năng, tên là « Nhìn Rõ » có thể tăng độ nhạy bén của thích khách, có tỷ lệ nhất định nhìn rõ người tiềm hành bên cạnh, đồng thời còn nhìn ra nhược điểm của mục tiêu, tăng “Tỷ lệ bạo kích” và “Sát thương bạo kích”.
Nhìn thì cũng được, nhưng đối với Thủy Linh Lung, kẻ mang theo mấy chục cuộn ma pháp quyển trục và Chân Thực Chi Nhãn mà nói, thì mức tăng tiến cũng không lớn.
Thí luyện thứ tư là thí luyện mục sư.
Đến đây thì mọi người đã quen rồi.
Nhưng nhìn thấy đạo sư thí luyện của Nhân Giả Vô Địch, mọi người liền kích động la lên.
“Ngọa Tào! Ngươi là Giáo Hoàng, Saint-André?!”
Nhìn vị mục sư hiền lành trước mặt, mọi người không nhịn được toàn thân run rẩy.
Trong sự kích động là ý tứ kinh ngạc.
Giáo Hoàng, đó là cao thủ đỉnh cấp của nhân loại.
Là người thống trị quyền lực tối cao trong trò chơi, đến cả quốc vương đế quốc cũng phải nhận quyết định của Giáo Hoàng.
Thần long thấy đầu không thấy đuôi, chưa từng có ai thấy mặt thật.
Không ngờ lại chạy đến đây.
“Ừ! Ta chính là Giáo Hoàng!” Saint-André thuộc dạng không nói nhiều, chỉ nói trọng điểm, không nhiều lời với mọi người, chỉ tay vào Nhân Giả Vô Địch nói: “Tới đi, ta đang gấp!”
“Không phải… Đằng sau ngươi còn có người nữa mà?” Nhân Giả Vô Địch không nhịn được phải càm ràm.
“Ta cũng không bắt nạt ngươi, ta cứ đứng đây, tùy ngươi công kích! Có thể phá được Thánh Quang Thuẫn của ta thì xem như ngươi thông qua thí luyện, người khác cũng có thể giúp.” Saint-André nói.
“Ngọa Tào!? Tự tin vậy sao?”
Đám người nghe vậy không thôi kinh ngạc.
Khá lắm, đây đúng là kẻ ngông cuồng nhất trong bốn nhiệm vụ tập luyện.
Mục sư là một nghề phụ trợ, so với pháp sư, chiến sĩ hay thích khách loại chuyển chức còn nói chuyện kiêu căng hơn.
“Chơi hắn!”
Tùy Tiện Loạn Xạ lập tức bắn một mũi tên đến.
“Phốc!”
Mũi tên nhắm thẳng đầu của Saint-André.
“Soạt!”
Một đạo Thánh Quang hạ xuống, bao trùm Saint-André.
“Ba!”
Mũi tên của Tùy Tiện Loạn Xạ rơi lên Thánh Quang Thuẫn liền bị bắn ra, thanh máu trên đầu Saint-André vẫn yên ổn.
Lúc này, Dũng Giả Vô Song cũng đã công kích đến người Saint-André.
“Ầm!”
Saint-André không hề nhúc nhích, rồi Dũng Giả Vô Song nhảy lên cao, một kiếm bổ vào trán của Saint-André.
[Băng Sơn Kích]!
“Soạt!”
Cường kích từ trên cao rơi vào đầu của Saint-André, cũng không gây ra nửa điểm thương tổn.
“Đậu phộng!! Cùng xông lên!”
Mọi người thấy vậy, lập tức hô hào nhau, tung hết chiêu vào Saint-André.
[Phấn Kích Quang Hoàn] [Lực Lượng Quang Hoàn] [Vầng Sáng Trí Tuệ]
“Băng Thương!”
“Lôi Điện Thuật!”
“Đâm lưng!”…
Thánh Quang Thuẫn dù được xưng là vô địch, nhưng không phải lúc nào cũng vô địch, chỉ cần nhận sát thương tới cực hạn sẽ bị phá. Bình thường cũng chỉ có thể ngăn cản từ một đến ba lần sát thương.
Saint-André dù là Giáo Hoàng, bị một đám người đồng loạt tấn công, việc bị phá cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Một đợt sát thương dưới sự gia trì của Hy Vọng Quang Hoàn, cơ hồ cùng một lúc rơi lên người của Saint-André.
“Ba ba ba ba ba!”
Các đòn tấn công rơi lên người Saint-André, phát ra những âm thanh quỷ dị khi bị Thánh Quang Thuẫn cản lại.
Quả nhiên, dưới sự tấn công đồng loạt của mọi người, Thánh Quang Thuẫn thay đổi màu sắc, từ màu trắng sang màu vàng nhạt.
Rõ ràng là mọi người toàn lực tấn công có hiệu quả, Thánh Quang Thuẫn đang dần suy yếu.
Đúng lúc mọi người chuẩn bị tấn công đợt hai.
Thánh Quang Thuẫn trên người Saint-André hơi rung lắc một chút, màu sắc lại trở về màu trắng.
“????”
“!!!!!!”
Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều ngây người.
“Cái này… Cái Thánh Quang Thuẫn này còn mang đổi mới nữa sao?”
“Mới lạ lắm à? Ta có nói không thể đổi mới đâu!” Saint-André một mặt đương nhiên.
“Mẹ nó!”
Tất cả mọi người đều muốn bó tay rồi.
Thánh Quang Thuẫn đổi mới, đồng nghĩa khôi phục lại trạng thái cao nhất.
Nói cách khác, nếu sát thương mọi người gây ra không đạt tới giới hạn của Thánh Quang Thuẫn, thì không thể gây thương tổn cho Saint-André.
Đậu đen rau má! Saint-André là Giáo Hoàng, là người đứng đầu nhân loại.
Giá trị cực hạn Thánh Quang Thuẫn của hắn… Khả năng là không thể thấy giới hạn, một đám cao thủ hợp lực, cũng chỉ mới đánh đến hơi vàng thôi, còn không đến mười phút nữa thì đừng hòng mà phá được.
Kết quả cái thứ này còn mang đổi mới…
Mẹ nó, đây là đang hoàn toàn coi mọi người là ngày Chủ Nhật.
“Giáo Hoàng ca, cái này chẳng phải là cố tình gây khó dễ cho bọn ta sao?” Dũng Giả Vô Song cau mày nói.
“Không phải vậy sao?”
Saint-André thản nhiên nói: “Chẳng lẽ lại cho các ngươi qua luôn à? Mục sư là sinh lực của nhân loại, là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, việc thí luyện của mục sư càng phải cẩn trọng, nếu mục sư dễ chết thế, còn có tư cách gì ra chiến trường cứu chữa chiến sĩ? Mục sư của chúng ta có thể hy sinh, nhưng tuyệt đối không thể đổ gục!”
“Hy sinh…” Nhân Giả Vô Địch khẽ híp mắt lại: “Mọi người lùi lại một chút, để ta tự mình đến.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận