Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 328: Đóng gói mang đi

Chương 328: Đóng gói mang đi
Thanh Long mạo hiểm đoàn là mạo hiểm đoàn lớn nhất ở thành Giang Bắc, sở hữu "duy nhất" một khu vực an toàn cấp hai ở thị trấn Giang Bắc, mà khu vực an toàn đó lại có cửa vào phó bản, điều này tất cả giác tỉnh giả đều biết. Dân thường bình thường đương nhiên cũng có nghe nói đến. Trong thời buổi mạt thế này, điều mà mọi người khát khao nhất là gì? Dĩ nhiên là sự yên ổn! An toàn và ổn định. Không biết bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn đến ở lại Tân Giang cộng đồng, nhưng trước đó, đừng nói dân thường, ngay cả những giác tỉnh giả muốn vào ở cũng phải chen chúc giành giật nhau đến vỡ đầu. Bây giờ Trịnh Long mời mọi người đến Tân Giang cộng đồng định cư, về cơ bản mọi người không tìm ra lý do gì để từ chối.
"Chúng ta nguyện ý theo Trịnh lão đại trở về!"
"Sau này chúng ta chính là người của Tân Giang cộng đồng!"
Một đám dân thường, lúc này tìm được một quê hương an toàn mới, không kìm được xúc động mà kêu lên.
"Vậy còn chúng ta thì sao..."
Các giác tỉnh giả nhìn nhau... Lòng tràn đầy thất vọng. Dân thường thì không có nhà cửa gì, Tân Giang cộng đồng có thể chủ động thu nhận... Còn mình không có nhà, lại phải thật sự lưu lạc bên ngoài. Dương Thần Quang cũng quay đầu lại, nhìn về phía Trịnh Long, tựa hồ đang hỏi: "Chỉ thu nhận dân thường thôi sao?"
"Cái này..."
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Thần Quang, Trịnh Long gãi đầu một cái rồi hỏi Vương Cửu Thần: "Lão đại chỉ bảo chúng ta thu nhận dân thường thôi à?"
"Không sai!" Vương Cửu Thần gật đầu nói.
"Vậy giác tỉnh giả thì sao, không muốn thu nhận sao?"
"Có lẽ là sợ người lạ đến lấn át chủ nhà..." Vương Cửu Thần suy nghĩ một chút nói. Ở đâu có người, ở đó có giang hồ. Thường thì những cộng đồng yên ổn bình thường, sẽ không thu nhận các đoàn thể giác tỉnh giả khác, nhất là những đoàn thể giác tỉnh giả lớn. Nguyên nhân chính là sợ bọn họ sẽ phá hỏng sự ổn định vốn có. Những giác tỉnh giả đơn lẻ thì còn đỡ, không có đoàn thể hoặc có đoàn thể thì cũng chỉ lèo tèo vài người, tương đối dễ kiểm soát. Nhưng một khi đã thành hình các đoàn mạo hiểm lớn, Thần Quang mạo hiểm đoàn cũng không chỉ có mấy chục hoặc vài trăm người đơn giản như vậy, quy mô gần hai ngàn người, thả đến chỗ nào cũng là một thế lực không thể xem thường. Nếu thật sự thả bọn họ vào Tân Giang cộng đồng, không chừng ai mới là chủ nhân thật sự của nơi đó. Để củng cố quyền lực, Vương Viễn đương nhiên sẽ không dễ dàng để bọn họ vào ở Tân Giang cộng đồng.
"Mọi người có thể đến Tinh Hà cộng đồng của chúng ta."
Lúc này, trong đám người có một tiếng nói vang lên. Chỉ thấy một người trẻ tuổi từ trong đám người bước ra.
"Diệp Lâm!!"
Nhìn thấy người thanh niên kia, Dương Thần Quang hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Ôi chao, Quang ca! Sao lại có vẻ mặt đó! Ta là đang muốn thu nhận các ngươi đó." Diệp Lâm thấy Dương Thần Quang đầy vẻ căm hận, vội vàng nói: "Ngươi mà còn ăn nói lung tung thì ngươi với mấy huynh đệ của ngươi, coi như không còn nhà để về."
"Ngươi..."
Lời của Dương Thần Quang vừa ra đến khóe miệng, đã bị chặn họng lại.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bây giờ Thần Quang mạo hiểm đoàn đã như chó nhà có tang, có người chịu thu nhận mình đã là tốt lắm rồi, còn đâu có thể lôi chuyện cũ ra.
"Diệp đoàn trưởng! Ngươi thật sự bằng lòng thu nhận chúng ta?"
Lúc này, trong các giác tỉnh giả có người lên tiếng hỏi.
"Đương nhiên!" Diệp Lâm cười hì hì nói: "Ta đây là một người tốt, sao có thể nhìn các huynh đệ chịu khổ, bất quá cũng phải nghĩ đến cộng đồng của chúng ta nên ta cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì! Ngài cứ nói đi ạ."
"Gia nhập Ngân Hà mạo hiểm đoàn của chúng ta! Chỉ cần vào đoàn thì chúng ta đều là anh em." Diệp Lâm cười nói: "Ý của mọi người thế nào?"
"À... Cái này..."
Nghe Diệp Lâm nói, tất cả mọi người đều ngơ ngác cả ra. Gia nhập Ngân Hà mạo hiểm đoàn... Cũng có nghĩa là muốn thoát ly Thần Quang mạo hiểm đoàn, từ nay về sau trở thành một bộ phận của Ngân Hà mạo hiểm đoàn. Điều này... Các giác tỉnh giả của Thần Quang mạo hiểm đoàn, mặt mày trắng bệch. Mình đã là chó nhà có tang, Diệp Lâm này rõ ràng là muốn nhân cơ hội lấy chút tiện nghi đây mà. Còn những giác tỉnh giả tự do kia thì lúc này càng thêm khó chịu. Tại sao bọn họ không vào mạo hiểm đoàn? Thực tế không phải là trò chơi! Chỉ cần ngươi là giác tỉnh giả, vậy ngươi chính là sức chiến đấu, các mạo hiểm đoàn sẽ không vì ngươi yếu mà không nhận. Lý do mà các giác tỉnh giả tự do không tham gia các đoàn thể, chính là vì họ khát khao tự do. Không thích bị người khác sai khiến. Trước kia ở Long Giang cộng đồng còn không tham gia mạo hiểm đoàn nào, giờ gặp khó lại bị người nhân lúc cháy nhà mà hôi của, mọi người tự nhiên là càng không muốn.
"Diệp Lâm! Ta thao nê mã!"
Tên tính khí nóng nảy như Dương Thần Quang trực tiếp chỉ vào mũi Diệp Lâm mà mắng lớn: "Hóa ra mày c·hó bày trò suốt nãy giờ, chỉ để chiếm đoạt Thần Quang mạo hiểm đoàn của bọn tao! ! Thảo nào mà mày..."
Có thể làm lão đại của mạo hiểm đoàn, Dương Thần Quang tự nhiên không phải là kẻ ngốc. Diệp Lâm xúi giục mình mở nhiệm vụ nơi ẩn nấp, đến lúc nguy nan thì không đến cứu người, ngược lại còn ở đó mà lên giá, bây giờ thì lại ép mọi người gia nhập Ngân Hà mạo hiểm đoàn, ý đồ độc ác của nó đã quá rõ ràng. Chính là muốn làm sụp đổ Thần Quang mạo hiểm đoàn, sau đó một ngụm ăn trọn cả cái đoàn này. Dương Thần Quang trực tiếp trước mặt tất cả mọi người, vạch trần hết hành vi của Diệp Lâm ra.
"Đậu phộng!"
"Thật là đồ súc sinh!"
"Đồ cẩu vật!"
Nghe Dương Thần Quang nói vậy, mọi người đều bĩu môi. Ngay cả những dân thường vốn không liên quan cũng nhao nhao lộ vẻ khinh bỉ. Ngược lại đám người của Thanh Long mạo hiểm đoàn thì khoanh tay đứng một bên xem náo nhiệt.
"Quang ca nói gì vậy!" Diệp Lâm cười hì hì nói: "Ta thấy các huynh đệ không có chỗ nào để đi, mới đến mời mọi người, nếu mọi người không muốn gia nhập thì các ngươi cứ tự cầu phúc đi, Ngân Hà mạo hiểm đoàn của chúng ta xưa nay không ép người khác." Nói xong, Diệp Lâm lại tiếp: "Ta cho mọi người nửa tiếng để suy nghĩ, ai muốn đi theo chúng ta thì gia nhập mạo hiểm đoàn, chúng ta từ nay về sau sẽ là người một nhà, nửa giờ sau coi như các ngươi đổi ý thì Ngân Hà mạo hiểm đoàn chúng ta cũng không t·h·iếu người!"
"Ta..."
Lời Diệp Lâm vừa nói ra, tất cả các giác tỉnh giả có mặt ở đó đều bắt đầu do dự. Ý tứ trong lời nói của Diệp Lâm đã rất rõ ràng. Gia nhập Ngân Hà mạo hiểm đoàn thì có thể vào ở Tinh Hà cộng đồng, không gia nhập thì các người cứ ở lại đây mà chết, bây giờ chỉ còn nửa tiếng để cân nhắc.
Thấy thường thì vẫn thấy thường, mắng thì vẫn cứ mắng. Trước mặt cái sống còn, tất cả đều không quan trọng. Bây giờ điều mà mọi người muốn chính là một cuộc sống an ổn. Lời nói của Diệp Lâm không khác gì đưa cho mọi người một lý do không thể từ chối.
"Nếu các vị không chê, tạm thời có thể gia nhập Tân Giang cộng đồng của chúng tôi!"
Ngay lúc tất cả các giác tỉnh giả đều đang trong thế khó xử thì Trịnh Long lại một lần nữa lên tiếng.
"? ? ?"
"!! ! !"
Lời của Trịnh Long vừa dứt, tất cả mọi người đều ngơ ngác, trợn tròn mắt nhìn về phía Trịnh Long. Đám giác tỉnh giả của Thanh Long mạo hiểm đoàn cũng ngơ ngác ra.
"Này không phải lão Trịnh, có phải ông đã bàn với lão đại chưa?" Vương Cửu Thần cả kinh nói.
"Chính là lão đại bảo ta nói vậy!" Trịnh Long nhỏ giọng đáp.
"Long ca... Các anh thật sự bằng lòng thu nhận chúng tôi?" Dương Thần Quang không thể tin nổi mà hỏi.
"Thật nực cười!" Diệp Lâm ở một bên cười lạnh: "Hắn dựa vào cái gì mà thu nhận các người, còn không phải giống ta thôi, ra vẻ mình là cái thá gì chứ."
"Không! Chúng tôi không cần các người phải gia nhập mạo hiểm đoàn." Trịnh Long lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một xấp khế ước rồi nói: "Các người đến cộng đồng của chúng tôi, vẫn có thể như trước kia có đoàn thể của riêng mình, làm việc của mình, nhưng vì là giác tỉnh giả từ nơi khác đến nên các người phải ký kết cái khế ước này để đảm bảo sự yên ổn trong cộng đồng, đương nhiên, sau này nếu các người tìm được khu an toàn mới và muốn rời đi thì có thể đến gặp tôi để lấy lại khế ước!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận