Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 690: Hắc tâm lão Vương

**Chương 690: Lão Vương Hắc Tâm**
Lão Vương là một người rạch ròi giữa công và tư.
Pho tượng hỏng thì cứ hỏng… Đó là Vương Viễn dùng tiền tu sửa… Hơn nữa còn là pho tượng của Vương Viễn, đòi một trăm kim đã là nể mặt Vương Viễn lắm rồi.
Nhưng nếu liên quan đến bản thân lão, thì một xu cũng không thể thiếu.
Đừng thấy người Vương gia thôn đều là nông dân, nhưng bọn họ không phải hạng nông dân chưa từng thấy tiền.
Từ xưa đến nay, văn thì giàu, võ thì có của… Gia tộc luyện võ nào không phải thuộc hàng phú hào… Ẩn cư cày cấy chẳng qua chỉ là tổ huấn mà thôi…
Trong thời bình, một trăm tám mươi vạn đối với những người này mà nói, thực sự không đáng là bao, chỉ tốn tiền ăn một năm của một nhà ba người.
Ngươi đ·á·n·h vỡ cái bình tráng men của ta, ta đòi ngươi 500 vạn kim tệ, cũng chẳng có gì là sai trái cả.

"Ngươi là ma quỷ à?!!"
Nghe lão Vương nói vậy, đám người đội hộ vệ liên bang khóc không ra nước mắt.
Bọn họ xem như đã nhìn ra, đám thôn dân này ngoài mặt thì tr·u·ng hậu, thật ra trong lòng thì đen hơn ai hết.
Tên mập ú c·hết tiệt kia càng đen đến tận cùng.
Từng thấy l·ừ·a gạt người nhưng chưa từng thấy ai l·ừ·a gạt người như vậy.
Mọi người tốt x·ấ·u gì cũng là cao thủ chức nghiệp, có chút khí phách! Tất nhiên không thể chịu thua trước loại người này.
"Nếu bọn ta không bồi thường thì sao?"
Một người trong số đó cứng rắn nói: "Lão t·ử đây không phải bị dọa mà lớn, không thì các ngươi g·iết bọn ta đi, tiền thì không có, nhưng m·ạ·n·g thì có một."
"Ta nhắc lại lần nữa!"
Lão Vương nghe vậy nghiêm túc nói: "g·i·ế·t người là phạm p·h·áp!! Còn nữa, g·iết các ngươi rồi ai trả tiền?"
"Không có tiền!"
Mọi người đồng loạt lắc đầu.
"Dễ thôi! Treo lên, treo tr·ê·n tường thành!!" Lão Vương cũng không hề kh·á·c·h khí nói thẳng: "Đúng rồi, lột quần áo ra rồi treo!"
"Rõ!"
Nhận được lệnh của lão Vương, đám người Vương gia thôn không nói hai lời, xông tới lột quần áo đám người đội hộ vệ liên bang!!
"???"
"!!!!"
Đám người đội hộ vệ liên bang lập tức hoảng loạn.
Khá lắm!
Những người này đi đến đâu cũng được đãi ngộ như đại gia, làm sao có thể chịu đựng chuyện như thế này.
Vốn nghe nói bị treo tr·ê·n đầu tường, mọi người đã luống cuống, giờ còn muốn lột đồ ra treo…
Lão già này có còn là người không?
Dù thế nào mọi người cũng là danh nhân… Là cao thủ, là thần tượng của toàn dân.
Nếu bị lột sạch treo ở đó thị chúng, sau này còn mặt mũi nào làm người?
Sĩ khả s·á·t bất khả n·h·ụ·c a…
Còn không bằng c·hết đi cho rồi.
"Thúc… thúc… thúc… Chậm đã… Chậm đã… Chúng ta biết sai rồi!"
Mắt thấy quần áo tr·ê·n người sắp bị đám thôn dân này xé nát, đám người đội hộ vệ liên bang vội vàng lớn tiếng cầu xin tha thứ.
Có cốt khí! Nhưng không nhiều…
"Ai… Như vậy mới phải chứ." Lão Vương rất hài lòng nói: "Tuổi trẻ hậu sinh, sau này không nên nói năng hàm hồ… Chạy tới nhà người khác giương oai, đ·á·n·h hỏng đồ thì phải bồi thường vốn là t·h·i·ê·n kinh địa nghĩa, làm sao có thể tỏ thái độ ngang ngược như vậy? Chỉ cần bồi thường, ta cũng không làm khó dễ các ngươi, phải không? Dù sao ta cũng là lãnh đạo."
"Thúc, ngài nói rất đúng… Chúng ta sai rồi… Chúng ta sẽ bồi thường."
Bị lão Vương nắm thóp, mọi người xem như biết thế nào là kẻ già đầu không có khí khái, lúc này còn ai dám giả bộ.
Đội hộ vệ liên bang vốn không phải người nghèo, tổng cộng hơn sáu trăm vạn kim tệ… Mấy trăm người gom góp lại vẫn có thể đủ.
Rất nhanh liền gom đủ tiền bồi thường, r·u·n rẩy giao cho lão Vương.
"Hắc hắc! Người trẻ tuổi rất tốt." Lão Vương cười híp mắt, ôm tiền bồi thường vào lòng.
Nhìn Tư Mã Cương Cường bên cạnh trợn mắt há mồm.
Một màn này… Thật sự rất quen thuộc a.
"Vậy… Đại thúc, bây giờ có thể thả chúng ta đi được không?" Đội hộ vệ liên bang sau khi giao tiền bồi thường, cẩn thận hỏi.
"Ai nói bồi thường xong là để các ngươi đi?" Lão Vương hỏi ngược lại.
"A?!!"
Mọi người không nhịn được ngây ngẩn cả người, lúc này chỉ vào lão Vương mắng: "Ngươi cái đồ già…"
"Mắng chửi người cũng phải bồi thường nha."
Hai chữ "bát đản" còn chưa kịp nói ra, lão Vương thản nhiên nói.
"Lão tiên sinh!! Ngài làm như vậy không đúng quy củ!!" Đội hộ vệ liên bang vội vàng đổi giọng.
"Bồi thường tiền chỉ là ân oán cá nhân giữa chúng ta." Lão Vương buông tay giải t·h·í·c·h: "Giao tiền bồi thường, ta có thể t·h·a· ·t·h·ứ cho các ngươi, không đem các ngươi lột sạch ra treo… Nhưng vấn đề là, bây giờ thân phận các ngươi là kẻ xâm lược, là tù binh… Ta bắt giữ các ngươi còn là ân oán quốc gia, chỉ bằng chút tiền này mà muốn ta thả tù binh? Các ngươi thấy có khả năng không? Hay là các ngươi chỉ đáng giá bằng này tiền?"
"Chuyện này…"
Mọi người im lặng.
Suýt chút nữa quên m·ấ·t, hiện tại vẫn còn đang trong trận đ·á·n·h thành.
Sớm biết vậy, sáu trăm vạn kia không nên giao.
"Làm thế nào mới có thể thả chúng ta đi?" Mọi người hỏi lại.
"Để lão đại các ngươi đến nói chuyện với ta!" Lão Vương thản nhiên nói.
"Lão đại! Lão đại!!"
Mọi người hướng về phía Lâm Kỳ đang nằm tr·ê·n mặt đất ngáy ngủ lớn tiếng gọi.
Lâm Kỳ không hề có động tĩnh.
"Đại ca, phiền ngươi đi tiểu tưới tỉnh hắn." Mọi người vội quay đầu thỉnh cầu thôn dân phía sau.
"Ta đi tiểu rất hôi, ta đến!" Một người đỡ thắt lưng đi qua.
"Bụp!"
Lão Vương cong ngón tay b·úng ra, một cái cúc áo bay ra, rơi trúng đầu Lâm Kỳ.
"Ai nha…"
Lâm Kỳ kêu lên một tiếng rồi ngồi dậy.
"A?"
"Ồ?"
"Hả?"
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Lâm Kỳ đầu tiên tr·ê·n đầu toát ra ba dấu chấm hỏi.
Sau đó lại liếc mắt nhìn lão Vương, lập tức nhớ tới tình huống vừa rồi, tr·ê·n mặt không nhịn được hiện ra vẻ sợ hãi.
"Chúng ta… Vậy mà…"
Nói đến đây, Lâm Kỳ lại nhìn xung quanh một lượt, thấy mọi người bị t·r·ó·i thành bánh chưng, các loại cảm xúc như hoảng sợ, tuyệt vọng, khó tin ngập tràn trong lòng.
"Ngươi là lão đại của bọn họ?!"
"Ta… Ta là đội trưởng." Lâm Kỳ rũ đầu xuống, hơi thở yếu ớt…
"Hiện tại các ngươi là tù binh của ta, ngươi hiểu rõ tình cảnh của mình chứ?" Lão Vương hỏi.
"Hiểu! Hiểu rõ!" Lâm Kỳ nghiêng đầu, không dám nhìn thẳng lão già trước mặt.
"Lão đại chúng ta nói, thả các ngươi cũng được, đến giao tiền chuộc… Ngươi tính xem các ngươi đáng giá bao nhiêu tiền, sau đó tìm người đến chuộc." Lão Vương nói: "Đừng có ý đồ gì… Nơi này không phải nơi các ngươi muốn đến thì đến muốn đi thì đi, ta có thể bắt các ngươi một lần, thì có thể bắt các ngươi hai lần."
Nói đến đây, lão Vương liếc mắt nhìn xung quanh.
Lâm Kỳ t·h·e·o ánh mắt lão Vương nhìn lại, chỉ thấy đám thôn dân xung quanh đang xoa tay múa chân, hừng hực khí thế.
Đám người kia, từ nhỏ tập võ… Lại cả đời không có đất dụng võ.
Ngày thường ngoại trừ luận bàn với nhau, thì chưa từng gặp người ngoài.
Người nhà đ·á·n·h người nhà có ý nghĩa gì, lại không thể ra tay độc ác… Bọn họ không biết đã bao nhiêu lần mơ có một đám gia hỏa không biết sống c·hết đến cho mình luyện tập.
Hôm nay xem như giấc mộng thành sự thật.
Chỉ tiếc, đám người này trình độ không ra sao, mấy chục người đã có thể đánh ngã bọn hắn toàn bộ, đại bộ phận người vẫn chưa thỏa mãn.
Thậm chí đã có người bắt đầu đề nghị, đem đám người này thả ra, để bọn hắn tùy t·i·ệ·n chạy, sau đó mọi người đuổi t·h·e·o… Ai bắt được tính là của người đó.
Lâm Kỳ nếu biết ý nghĩ của đám thôn dân này, chắc hẳn sẽ uất ức đến c·hết.
Bọn họ chính là đội hộ vệ liên bang… Cao thủ chức nghiệp, loài săn mồi cấp cao nhất.
Vậy mà giờ đây lại giống như con chuột bị mèo vờn, bị đám thôn dân này coi như đồ chơi.
Mẹ nó, cái này có thể so mô phỏng chân thật bé con chơi vui hơn nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận