Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 223: Khô Lâu binh cũng không phải người chơi a

"Má nó!"
"Cái đồ đạp ngựa này!"
Nhìn thấy thuộc tính của hai món trang bị, đám người đồng loạt thốt lên những tiếng mắng chửi.
Rõ ràng, hai món trang bị này khi ở trong tay hai tên thần vệ thì uy lực khủng bố như vậy, nhưng giờ thuộc tính của chúng không còn như thế nữa.
Tuy vậy, thuộc tính của chúng vẫn rất biến thái.
Phong Ấn Hồ Lô, hoàn toàn là một thuộc tính khống chế cứng rắn.
Nó có chút tương tự với thuật đóng băng của pháp sư hệ băng.
Đều là loại kỹ năng nhắm thẳng vào mục tiêu và có thể khiến mục tiêu tạm thời thoát khỏi chiến đấu.
Thời gian của thuật đóng băng chỉ có ba giây.
Còn thuật phong ấn thì kéo dài khoảng 15 giây.
Hơn nữa, chỉ cần đọc khẩu lệnh là có thể hoàn thành việc khống chế theo nhóm.
Phong Ấn Thuật thật sự là loại phong ấn nhắm vào một mục tiêu, tuy không thể phong ấn hàng loạt, nhưng thời gian lại kéo dài tới 30 giây...
Chà, phải biết rằng cao thủ quyết đấu, chỉ một giây cũng có thể định đoạt thắng thua.
Trực tiếp loại bỏ mục tiêu khỏi chiến đấu trong 30 giây! Đúng là thuộc tính có thể thay đổi càn khôn.
Còn Thất Tinh Bảo Kiếm thì càng không theo lẽ thường.
Trang bị có thuộc tính đặc biệt đi kèm thì có rất nhiều, nhưng trang bị có thể trực tiếp tăng tất cả thuộc tính như thế này thì tuyệt đối là độc nhất.
Tăng tất cả thuộc tính, chứng tỏ món trang bị này hoàn toàn không nhắm vào bất kỳ nghề nghiệp nào và ai cũng có thể dùng.
Nó là một món đồ cực phẩm vạn năng.
Chớ đừng nói là còn tăng thêm +1 tất cả kỹ năng và có thuộc tính phân thân...
Đậu xanh rau má, hai món thần khí như thế này, thế mà người chơi lại không dùng được...
Cái hồ lô còn quá đáng hơn, giới thiệu ghi là người chơi thiết lập khẩu lệnh, nhưng bên dưới lại hạn chế người chơi sử dụng.
Cái này thật đạp ngựa mà... Chẳng khác nào thái giám đi dạo kỹ viện?
Tiểu tỷ tỷ càng xinh đẹp càng gợi cảm thì trong lòng càng thêm khó chịu!
"Mả mẹ mày, đập đi!"
Tùy Tiện Loạn Xạ tức giận nói: "Ta không dùng được thì cũng không thể để cho người khác được lợi!"
Tiểu tử này tuổi còn trẻ đã lĩnh hội được tinh túy của liên quân Anh Pháp cướp phá Viên Minh Viên... Đơn giản là một tên tiểu súc sinh.
"Có đạo lý! Cái đồ chơi này chỉ có thể nhìn mà không dùng được thì chi bằng hủy đi cho xong." Dũng Giả Vô Song và Tùy Tiện Loạn Xạ đúng là một giuộc.
"Đáng tiếc! Đáng tiếc!"
Nhân Giả Vô Địch cũng vuốt cằm, vẻ mặt đầy tiếc nuối.
"Ừm..."
Vương Viễn trầm ngâm một lát, quay đầu nhìn Đại Bạch một chút, ánh mắt lóe lên.
"?"
Đại Bạch trên đầu hiện lên dấu hỏi chấm.
Với sự hiểu biết của Đại Bạch về Vương Viễn, mỗi khi gia hỏa này lộ ra ánh mắt đó, thì chính là đang nảy sinh ý đồ xấu xa.
Quả nhiên, ngay sau đó, Vương Viễn đưa tay ra nói với Thủy Linh Lung: "Cho ta..."
"Ngươi cầm thì có dùng được không?"
Thủy Linh Lung nghi ngờ đưa hai món trang bị cho Vương Viễn.
Vương Viễn vừa nhận lấy thì liền ném hồ lô cho Đại Bạch.
Đồng thời, anh ra lệnh: "Trang bị!"
Đại Bạch tiếp nhận hồ lô, thi hành mệnh lệnh trang bị.
"Đinh! Trang bị thành công!"
Ngay sau đó, trước mắt Vương Viễn hiện lên tin tức.
Mà bên hông Đại Bạch cũng có thêm một cái hồ lô màu đỏ.
"Ta dựa vào! ! Cái này cũng được? ? ?"
Tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.
Đến ngay cả Đại Bạch cũng tỏ vẻ mờ mịt.
Trang bị này... Mình vậy mà có thể dùng được.
"Đây là cái thuyết pháp gì vậy?" Đám người nhìn Đại Bạch với vẻ mặt không thể tin được.
"Hắc hắc!" Vương Viễn cười hắc hắc nói: "Người chơi không dùng được! Nhưng Khô Lâu binh của ta không phải người chơi..."
"Ta giết!"
Tất cả mọi người đều triệt để rung động.
Tên chó chết này, quá giỏi lợi dụng sơ hở, lại còn có thể chơi trò chữ với hệ thống...
Đương nhiên, thực ra mạch suy nghĩ của Vương Viễn hoàn toàn không có vấn đề.
Trong game, các vật phẩm nhiệm vụ thông thường NPC đều có thể sử dụng. Ví dụ như Thần Vệ Phong Ấn, Thần Vệ Cầm Kiếm, đều là NPC, bọn họ có thể sử dụng thì những NPC khác tự nhiên cũng có thể dùng.
Đại Bạch, Tiểu Bạch và mấy người (?) tuy là vong linh do Vương Viễn triệu hồi ra, nhưng trên lý thuyết mà nói, những bảo bảo do người chơi triệu hồi cũng thuộc một loại NPC, chỉ là Khô Lâu binh của Vương Viễn cơ duyên xảo hợp lại có linh hồn. Khi hệ thống phân biệt, bản chất của chúng không khác gì Khô Lâu binh của các tử linh pháp sư khác.
Cho nên, Đại Bạch cũng là NPC, và vì thế, Đại Bạch có thể trang bị hồ lô.
Mọi thứ trước sau đều phù hợp, bản thân mình chẳng hề có vấn đề gì...
"Tiểu Tống, có thể cho ta nghịch cái hồ lô này một chút không?"
Thấy Đại Bạch đeo hồ lô phong ấn, Xuân Ca thèm nhỏ dãi, nước miếng chắc đã chảy đầy đất rồi.
Dù là người chơi hiện tại, hay người chơi chuyên nghiệp trong tương lai, ai mà có thể từ chối một món trang bị cực phẩm cơ chứ.
Huống chi, cái hồ lô này vừa đẹp, vừa có thể làm bộ làm tịch, rất hợp với khí chất thần côn của Xuân Ca.
Xuân Ca vừa liếc thấy đã xông đến, đưa cả hai tay ra muốn đoạt lấy.
"Chú Vô Song ơi, cho cháu đi, đồ chơi này hợp với cung tiễn thủ nhất ạ." Mã Tam Nhi cũng vội vàng tiến tới bên Đại Bạch, nhìn chằm chằm vào chiếc hồ lô sau lưng nó, linh hồn chi hỏa trong hốc mắt liên tục nhảy nhót.
"Ta thấy chiến sĩ khiên mới là chức nghiệp khống chế."
Đến cả Tiểu Bạch vốn luôn điềm tĩnh, lúc này cũng tiến đến sau lưng Đại Bạch, không hề che giấu sự thèm muốn chiếc hồ lô.
"Các ngươi muốn làm gì! ?"
"Cái hồ lô này là của ta..."
"Giết người... Giết khô lâu..." Đại Bạch hoảng sợ ôm lấy hồ lô.
Nhìn từ xa, chỉ thấy ba con khô lâu đầy sát khí vây quanh một con khô lâu, cái cảm giác này chẳng khác gì hiện trường bạo lực học đường.
"A? Ngưu ca! Khô Lâu binh của anh đang giành đồ!"
Lúc này, những người khác cũng để ý đến sự khác lạ của bốn con khô lâu, không khỏi kinh ngạc.
Chẳng lẽ vong linh cũng có ý thức? Sao còn vì một món trang bị mà tranh giành nhau rồi?
Vương Viễn thấy vậy cũng hết hồn.
Quả nhiên là, vừa nãy chỉ thử nghiệm chút thôi, không ngờ đã gây ra phản ứng dây chuyền. Trong nhà bốn đứa trẻ, đồ tốt chỉ cho mỗi đứa lớn, ba đứa còn lại đương nhiên sẽ có ý kiến.
Xưa có hai quả đào giết ba sĩ, giờ chẳng lẽ chỉ vì một cái hồ lô mà gây ra một trận huyết chiến?
"Dừng tay!"
Đầu óc Vương Viễn nhanh chóng xoay chuyển, sau đó hét lớn một tiếng.
Bốn con khô lâu liền đứng khựng lại tại chỗ.
Vương Viễn nhanh chân bước tới, mở ra hình thức nói bằng thi ngữ: "Cái hồ lô này không phải của riêng ai, mà là của chung tất cả các ngươi, nghe hiểu chưa?"
"... "
Bốn con khô lâu gật đầu.
"Sở dĩ cho Đại Bạch mang, là vì nó là người lớn nhất, mọi người muốn thì phải theo thứ tự, hiểu chưa?"
"... "
Bốn con khô lâu lại gật đầu.
"Sau đó, mỗi tuần ta sẽ thống kê cống hiến một lần, ai có cống hiến cao nhất thì người đó được trang bị món đồ này, mọi người thấy sao?"
"... "
Bốn con khô lâu gật đầu, hiển nhiên không có ý kiến.
"Được! Vậy quyết định vậy nhé! Mọi người phải đoàn kết!" Vương Viễn thở phào nhẹ nhõm, trông không khác gì một phụ huynh đang hòa giải mâu thuẫn của đám trẻ con.
May mà cả bốn tên đều xem như người trưởng thành, so với trẻ con thì dễ giải quyết hơn nhiều.
"Hừ! Tiểu Tống ngươi đừng có đắc ý! Lần tiếp theo nhất định là ta có cống hiến cao nhất!"
"Thôi đi, chỉ có mình ngươi là nghề hỗ trợ à? Lão tử mới là người vận chuyển vật lý chính đấy!" Mã Tam Nhi khinh bỉ ra mặt.
"Không có ta thì các ngươi vận chuyển cái rắm ấy! Lần sau hồ lô nhất định là của ta!"
Ba người lại bắt đầu so đo nhau...
Thấy cảnh này, Vương Viễn an lòng.
Mâu thuẫn giai cấp mà không điều hòa được, thì sẽ dễ dàng tạo ra tổn thất. Chuyển mâu thuẫn giai cấp thành động lực tự phấn đấu, bản thân mình, người làm đại ca, mới có nhiều lợi ích hơn chứ.
Sau này, bốn người này vì chơi được hồ lô mà chắc sẽ không giấu giếm tài năng nữa.
Đặc biệt là Xuân Ca, gia hỏa này đúng là kẻ quẩy nước hàng đầu... Vương Viễn từ đầu đến giờ vẫn chưa thấy hắn bỏ chút sức lực nào cả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận