Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 209: Kinh khủng tay bắn tỉa

Chương 209: Kinh khủng tay bắn tỉa - 1241 Một con số m·ấ·t m·á·u cực lớn hiện lên trên đầu Vương Ngọc Kiệt. Vương Ngọc Kiệt vốn dĩ lượng m·á·u đã không còn nhiều, giờ trực tiếp biến đỏ thành t·à·n huyết. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng bị nổ đen thui. "Tê! ! " Đám người thấy vậy đều quá sợ hãi. Vương Ngọc Kiệt dù chỉ là một Giáp da Cách đấu gia, nhưng sức phòng ngự của nàng cũng không yếu, dù sao cô nàng này thân thủ như biến thái, một đường giẫm lên t·h·i t·hể BOSS mà đi, trang bị so với những người khác mạnh hơn một bậc. Mà Bạo Tạc Tiễn tuy là kỹ năng chủ yếu dùng để cày quái của cung tiễn thủ trước mắt, nhưng chủ đ·á·n·h chính là AOE quần công, đơn thể sát thương kỳ thực không mạnh đến vậy. Lúc này một mũi Bạo Tạc Tiễn lại có thể nổ Vương Ngọc Kiệt thành tàn huyết. Cái này cần là sát thương đến mức nào?. . ."Mọi người mau nằm xuống! ! " Nghĩ đến đây, Vương Viễn lúc này h·é·t lớn một tiếng. Đám người nhao nhao nằm rạp trên mặt đất. "Vút vút vút!" Mọi người vừa nằm rạp xuống, ba mũi vũ tiễn xếp thành một hàng lao vút qua phía trên mọi người. Mũi tên lướt qua gió, thổi tới mặt mọi người, như d·a·o c·ắ·t. Cương phong đã bén nhọn như vậy, có thể thấy sát thương của mũi tên này cao đến đáng sợ. Cảm nhận được sát thương từ đối diện, đám người đến thở mạnh cũng không dám. Tất cả đều tập trung cao độ, chăm chú nhìn về phía trước, sợ giây tiếp theo mình trở thành mục tiêu của cung thủ. Không còn cách nào khác, cung tiễn thủ cái nghề này là như vậy. Vị trí của nó là tay bắn tỉa. Càng là khi không nhìn thấy người thì lại càng đáng sợ. Nhất là trong rừng rậm, thực lực lại càng tăng lên một cách đáng kể. Nếu nói Thích khách là Vô Ảnh vô hình đi theo sau lưng bạn g·i·ế·t người, thì cung tiễn thủ chính là một Thích khách ở đằng xa, có thể lấy m·ạ·n·g bạn bất cứ lúc nào. Vì vậy tay bắn tỉa cùng người á·m s·át, thuẫn chiến được xem là Tam Cường trong PVP. Đương nhiên, bình thường khi mọi người gặp cung tiễn thủ mạnh hơn, thì cùng lắm chỉ giỏi chơi trò thả diều, từ xa bằng vào ưu thế khoảng cách mà liên tục gây sát thương. Dù sao cung tiễn thủ tấn công từ xa, bộc phát sát thương cũng không phải quá cao, gắng gượng chịu được sát thương vẫn có cơ hội cận thân. Nhưng lúc này sát thương của cung tiễn thủ lại đạt đến mức có thể g·i·ế·t người trong nháy mắt, sự đáng sợ của nó là có thể tưởng tượng được. Giống như có một khẩu súng ngắm gác ở nơi xa, luôn chờ bạn ló mặt ra, tuyệt đối khiến bạn không dám động đậy.. . . "Xoa! Vì cái gì sát thương của cung thủ đối diện lại cao vậy?" Mọi người nằm rạp dưới đất vẫn còn kinh hồn khi đối phương vừa tấn công, Tùy Tiện Loạn Xạ vừa sợ hãi vừa hâm mộ, nếu mình có sát thương cao như vậy thì chẳng phải là vô địch thiên hạ rồi sao? "Nói nhảm! Từ xưa cung binh xuất tướng, ngươi với người ta căn bản không phải cùng một nghề." Dũng Giả Vô Song nhả rãnh. "Mấu chốt là bây giờ chúng ta phải làm thế nào? Không thể cứ nằm sấp ở đây mãi được?" Tử Thần nói bên cạnh. "Ừm. . ." Đám người im lặng, rồi nhìn về phía Vương Viễn. Vương Viễn cũng nhíu mày. Hiện tại không chỉ vấn đề đối phương tấn công cao, sát thương có thể g·i·ế·t người trong nháy mắt, mấu chốt là đến giờ mọi người vẫn không biết đối thủ ở đâu, chỉ có thể dựa theo hướng mũi tên bay tới, đánh giá đại khái vị trí là ngay phía trước. "Vô Song! Ngươi đi thu hút hỏa lực." Suy tư một lát, Vương Viễn chỉ về phía trước nói: "Linh Tử, ngươi men theo hướng mũi tên bay tới s·ờ xem, có tìm thấy đối thủ không, phát hiện mục tiêu ngàn vạn lần đừng khinh suất, báo tọa độ cho chúng ta là được." "Được!" Dũng Giả Vô Song nhận lệnh liền đứng lên. "Vút!" Ngay khi Dũng Giả Vô Song đứng dậy, tiếng gió xé lại vang lên. Một mũi vũ tiễn bao bọc đấu khí màu xanh trong nháy mắt bay tới trước mặt Dũng Giả Vô Song. Dũng Giả Vô Song phản ứng cực nhanh, ngay lập tức giơ tấm chắn lên chắn trước người. "Không được! Là đánh lén! ! " Tùy Tiện Loạn Xạ đột nhiên kinh hô một tiếng. "Phốc!" Cùng lúc đó, mũi tên kia đã đ·â·m vào tấm chắn của Dũng Giả Vô Song. Nhưng mà khi mũi tên trúng tấm chắn lại không phát ra tiếng "Keng" của kim loại v·a c·hạm, mà là một tiếng "Phốc" trầm đục. Ngay sau đó, phòng ngự của tấm chắn của Dũng Giả Vô Song trong nháy mắt chạm đáy, mũi tên tựa như đũa đâm đậu hũ x·u·y·ê·n qua tấm chắn của Dũng Giả Vô Song, bắn về phía trán của hắn. "Ta nói! Xong đời rồi. . ." Thấy cảnh này, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt khó tin. Quen với việc cung tiễn thủ chỉ liên tục gây sát thương, mọi người không hề nghĩ rằng sát thương của cung tiễn thủ có thể cao đến mức này, trực tiếp bắn thủng cả tấm chắn, chả nhẽ là tăng điểm tất cả vào sức mạnh? Không phải loại tăng điểm không phải chủ lưu sao? Nhớ hồi xưa có bộ tiểu thuyết mà nhân vật chính chính là dạng t·i·ệ·n nhân đó. Dũng Giả Vô Song thì trực tiếp nhắm mắt, nước mắt chảy dài trên khóe mắt. Chả phải s·ợ c·hết, chủ yếu là đau lòng trang bị. Mẹ nó, trong game mạng thì không đáng tiền, nhưng trang bị thì cực kì đắt, cái tấm chắn này của mình xem như cực phẩm, vậy mà lại bị người bắn nát chỉ bằng một mũi tên.. . . "Xoát!" Thấy Dũng Giả Vô Song sắp bị bắn c·hết, một đạo Thánh Quang đã bao phủ Dũng Giả Vô Song.【 Thánh Quang Thuẫn 】 "Ba! !" Mũi tên bắn trúng mặt Dũng Giả Vô Song, Thánh Quang bị một mũi tên bắn tan. Lực đạo lớn khiến Dũng Giả Vô Song bị đẩy về phía sau ngã ngửa, lảo đảo lùi lại mấy bước, rồi ngã nhào xuống đất. "Vô Địch! ! Huynh đệ tốt của ta! !" Thoát c·hết Dũng Giả Vô Song liền nhào tới ôm lấy Nhân Giả Vô Địch. "Mau cút! Không phải ta!" Nhân Giả Vô Địch đẩy Dũng Giả Vô Song ra, nói: "Ta không ngờ sát thương của đối phương lại k·h·ủ·n·g b·ố đến thế, đến cả thuẫn cũng bị bắn thủng, căn bản không chuẩn bị cứu ngươi. . . Lúc chuẩn bị cứu ngươi thì đã không kịp." Lời Nhân Giả Vô Địch nói không hề giả. Thánh Quang Thuẫn tuy là kỹ năng tức thời, nhưng với tình huống như vừa rồi, sinh t·ử chỉ trong nháy mắt, trong tình huống không chuẩn bị, dù là cao thủ cỡ nào cũng phản ứng không kịp, trừ phi là cao thủ chuyên nghiệp. Thực lực của Nhân Giả Vô Địch tuy không yếu, nhưng đối mặt đám Hoa Vô Khuyết toàn những tuyển thủ chuyên nghiệp xuất ngũ thì vẫn khá chật vật, đương nhiên là không đạt tiêu chuẩn cao thủ chuyên nghiệp. "Vậy là ai?" Dũng Giả Vô Song nghe vậy cúi đầu nhìn xung quanh: "Vị ca ca nào cứu ta? Ta sẽ để thằng em làm trâu làm ngựa cho hắn cả đời." "Làm đại gia ngươi! Làm đại gia ngươi!" Tùy Tiện Loạn Xạ nằm rạp trên đất đá vào người Dũng Giả Vô Song. Song khi Dũng Giả Vô Song thấy người cứu mình ở sau lưng, thì ngây người luôn. Chỉ thấy người phía sau mặc một bộ trường bào quái dị, trong tay cầm một thanh k·i·ế·m gỗ, hốc mắt r·ố·n·g rỗng, hai đóa linh hồn chi hỏa lấp lánh nhảy lên. Không ai khác, chính là bộ xương khô của Vương Viễn mà sẽ chỉ sử dụng Thánh Quang, hình như có tên là Xuân Ca. "Là ngươi! ? " Giọng Dũng Giả Vô Song run rẩy. Xuân Ca cực kỳ hài lòng với vẻ mặt kinh hãi của Dũng Giả Vô Song. Xuân Ca đã chuẩn bị tinh thần để Dũng Giả Vô Song cảm kích mình đến rơi nước mắt. Ai ngờ Dũng Giả Vô Song quay người k·í·c·h đ·ộ·n·g ôm chầm Vương Viễn: "Ngưu ca, ngươi là thân huynh đệ của ta." "Ngọa tào! Thì ra là Ngưu ca cứu!" Những người khác cũng không khỏi ngạc nhiên. "Ngưu b·á· đạo quá Ngưu ca!" Nhất là Nhân Giả Vô Địch, càng phục sát đất. Vừa rồi trong tình huống đó, chính mình cũng không kịp phản ứng. . . Vậy mà Vương Viễn lại có thể điều khiển bộ xương khô cứu người. . . Vậy thì tốc độ phản ứng của hắn nhanh cỡ nào? "A? Thật sao? Ha ha. . ." Vương Viễn cười ha ha một tiếng, còn mang theo chút mờ mịt. "Nhìn xem Ngưu ca của ta kìa, làm việc tốt mà còn chẳng thèm chủ động nhận." Dũng Giả Vô Song càng thêm bội phục. "Đúng vậy, ai bảo ta khiêm tốn nho nhã chính trực." Vương Viễn vô liêm sỉ nói. "Mẹ nó. . ." Phía sau Xuân Ca răng hàm sắp cắn nát ra rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận