Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 182: Làm người lưu một tuyến ngày sau dễ nói chuyện

"Chương 182: Làm người lưu một đường, sau này dễ nói chuyện"
"Phá Hiểu Lê Minh" nghiệp đoàn chiến trừng phạt vô cùng nghiêm trọng.
Nếu nghiệp đoàn chiến thất bại, một bên có trụ sở nghiệp đoàn thì trụ sở và toàn bộ vật tư, kiến trúc đều trở thành chiến lợi phẩm của phe thắng lợi. Nếu không có trụ sở, bên thua không những bị phạt rớt hai cấp mà nghiệp đoàn cũng sẽ bị giải tán ngay lập tức, đồng thời trong vòng một tháng không thể đăng ký thành lập lại.
Với những đoàn thể nhỏ lẻ kiểu "Đại Lực xuất kỳ tích" chỉ có mười mấy hai mươi người, việc giải tán nghiệp đoàn thực ra không ảnh hưởng nhiều, rớt cấp mới là đáng sợ nhất.
Nhưng đối với những nghiệp đoàn quy mô lớn, rớt cấp chỉ là chuyện nhỏ, giải tán nghiệp đoàn mới là đòn trí m·ạ·n·g. Đặc biệt là các nghiệp đoàn từ 500 người trở lên.
Nên biết rằng, cạnh tranh giữa các nghiệp đoàn trong game rất khốc liệt. Phần lớn các nghiệp đoàn là những nhóm nhỏ do bạn bè thân thiết lập nên, những nghiệp đoàn gom đủ trăm người đã được coi là có năng lực rồi. Các nghiệp đoàn đầy biên từ 500 người trở lên càng hiếm. Đây là lý do vì sao Hắc Long Hội chỉ có vài ngàn người đã có thể xưng bá một vùng ở Lôi Bạo thành.
Trong game, một tháng không dài nhưng cũng chẳng ngắn. Một tháng không liên lạc có thể khiến người chơi lãng quên một sự kiện, một người; có thể khiến hai người bạn thân mỗi người một ngả, có thể khiến thế giới game đổi mới. Một khi nghiệp đoàn giải tán, trong một tháng không thể thành lập lại, việc tập hợp lại nhiều người như vậy không hề dễ dàng. Ngay cả các nghiệp đoàn đỉnh cấp như "Hoa Hạ Long Đằng" muốn tái thiết cũng cần rất nhiều thời gian và tài nguyên.
Đương nhiên, những việc này so với những gì mà Long Đằng Tứ Hải và Phượng Vũ Cửu Thiên lo lắng thì chỉ là thứ yếu. Vì nếu "Hoa Hạ Long Đằng" thua trận giải tán, thì đó không chỉ là vấn đề tái thiết.
"Hoa Hạ Long Đằng" có quy mô như thế nào? Có địa vị gì? Đường đường là nghiệp đoàn số một Châu Á, nghiệp đoàn siêu cấp mang danh "Hoa Hạ", lão đại trong giới game. "Hoa Hạ Long Đằng" có quá nhiều vinh dự và danh hiệu, đồng thời cũng gánh trên vai quá nhiều gánh nặng. Một khi "Hoa Hạ Long Đằng" giải tán, còn là do bị đ·á·n·h cho giải tán thì chắc chắn là một trận địa chấn đối với giới game. Bao nhiêu năm "Hoa Hạ Long Đằng" vất vả xây dựng đều sẽ tan thành mây khói. Danh dự, tiếng tăm... tất cả sẽ bị người ta giẫm dưới chân. Nhìn hắn xây lầu cao, nhìn hắn mở tiệc chiêu đãi khách, nhìn hắn lầu sập. Lúc trước có bao nhiêu ngưu b·ứ·c, giải tán xong sẽ thê thảm bấy nhiêu.
Huống chi còn là bị một đám chưa tới 10 người đ·á·n·h cho giải tán. . . Thật là không còn mặt mũi nào mà nói, không bị người ta nhạo báng cả đời thì thôi, đi đến đâu cũng không ngẩng đầu lên nổi.
Hơn nữa, các Guild lớn nhất ở Thục địa dựa vào đâu mà kiếm thu nhập? Trong thời đại ngôi sao giải trí lên ngôi, lưu lượng game thủ quan trọng, bản thân các Guild lớn cũng là một dạng lưu lượng. Ngoài tài nguyên trong game, quảng cáo, vốn liếng các nhà tài trợ chiếm tới 80%. Ta ký hợp đồng 10 năm với ngươi, con mẹ nó ngươi chưa gì đã giải tán! Phí bồi thường vi phạm hợp đồng còn không trả nổi!
Vô luận về tinh thần hay vật chất, một khi lần này nghiệp đoàn chiến thất bại, "Hoa Hạ Long Đằng" sẽ chịu đòn trí m·ạ·n·g. Có lẽ Long Đằng Tứ Hải không hề nghĩ tới thất bại. Nhưng ngay lúc này nghe Vương Viễn nói vậy, bọn họ liền rơi vào trầm mặc. . .
"Thế nào?" Vương Viễn vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: "Bây giờ các ngươi còn thấy nhiều không?". . .
Vẻ mặt như nói chuyện nhỏ nhặt không đáng gì của Vương Viễn, trong mắt mọi người của "Hoa Hạ Long Đằng" lúc này chẳng khác gì ma quỷ. Cái tên chó này, đúng là không phải người!
"Vẫn là Ngưu ca lợi hại!"
Đám Nhân Giả Vô Địch một bên thấy vậy thì câm nín. Trước khi biết Vương Viễn, bọn Nhân Giả Vô Địch cũng đâu phải là người tốt, kéo bè kéo lũ làm chuyện xấu, trong game thì ngang ngược đ·â·m tới, ta là lão đại, ngươi là lão nhị, tiếng tăm thì vô cùng xấu. Nhưng giờ nhìn Vương Viễn bọn hắn mới biết, chút thành tích của mình so với người này thật là chẳng đáng gì.
Bọn hắn có thể kiếm chác được bao nhiêu? Cũng chỉ là cướp người ta một món trang bị, phá người ta một con BOSS, g·iết dăm ba mười người, vớ được trăm tám mươi kim tệ là cao lắm rồi. Còn Vương Viễn, ít hơn 10.000 danh sách cũng không thèm tiếp, 100.000 chỉ là món khai vị, một triệu kim tệ thì nhạt như nước ốc. Lúc này, lão đại của nghiệp đoàn số một Thục địa, hội trưởng lớn nhất giới game mà ở trước mặt Vương Viễn phải hết sức dè dặt. . .
Đây là khái niệm gì chứ? Cho dù là mấy nhân vật h·u·n·g· h·ã·n·g từng thấy m·á·u như Đại Bạch, lúc này cũng chỉ còn biết cảm thán.
"Người này, không thể đắc tội a... Tâm quá đen." Mã Tam Nhi lòng vẫn còn sợ hãi, hình như trước đây mình còn định g·iết hắn thì phải, giờ nghĩ lại may mà không đ·ộ·n·g thủ."
"Hắn không phải tâm đen, là nhìn thấu lòng người!" Xuân Ca vuốt cằm nói: "Tâm lý đối phương bị hắn nắm chặt trong lòng bàn tay."
Hắn xem như đã hiểu, từ lúc đầu Vương Viễn đã nắm bắt lòng người, mỗi một bước đi của đối phương, mỗi một chiêu thức, đều bị Vương Viễn nhìn thấu hết cả. Ngay từ khoảnh khắc Vương Viễn tuyên chiến, Phượng Vũ Cửu Thiên đã sập bẫy rồi, một bước nối tiếp một bước, hết cái hố này lại đến cái hố khác, mỗi một bước đều không thể quay đầu mà chỉ có thể tiến lên phía trước, và mỗi khi tiến lên đều dẫn đến vực sâu.
"Được! Nếu như chúng ta chi tiền, ngươi có thể để cho chúng ta thắng không?" Phượng Vũ Cửu Thiên cẩn thận từng chút hỏi.
"Ngươi đang nghĩ cái r·ắ·m ăn gì đấy?" Vương Viễn cạn lời: "Ngươi biết giá trị trụ sở của ta đáng bao nhiêu không? Cùng lắm thì huề! Tất cả mọi người không tổn thất gì."
"Không tổn thất gì. . ." Phượng Vũ Cửu Thiên thiếu chút nữa là chửi ầm lên, một trăm vạn kim tệ còn gọi là không tổn thất gì, có phải người không vậy?
"Huề cũng được!" Sau một hồi suy tư, Phượng Vũ Cửu Thiên cuối cùng cũng gật đầu. Vương Viễn nói không sai, giá trị của trụ sở Lôi Đình nhai không thể đoán trước được, nếu thật dùng một trăm vạn kim tệ là thắng được thì chẳng khác gì bỏ ra một trăm vạn để mua trụ sở. Vương Viễn trông không giống như người ngốc đến vậy, lại đi để người khác chiếm t·i·ệ·n nghi.
Huề thì, "Hoa Hạ Long Đằng" dù không đạt được kết quả như ý muốn, nhưng ít nhất không cần phải giải tán nghiệp đoàn.
"Ý của các vị như thế nào?" Vương Viễn quay đầu hỏi các vị hội trưởng.
"Ngưu ca, ngươi quyết định đi! Chúng ta đều được hết!" Mọi người không chút suy nghĩ, đồng loạt biểu thị mọi thứ nghe theo chỉ huy.
Nói thật thì trận nghiệp đoàn chiến này dễ quá thể đáng, mọi người chỉ đứng tại chỗ tung vài cái kỹ năng, chiến tổn cũng chẳng có. Chiến đấu thực sự là khi đội thủy tinh trụ sở tiêu diệt đội Long, lúc đó Vương Viễn và nhóm người mới tung hết sức lực. Hơn nữa lần này lại còn phát động nghiệp đoàn chiến dưới danh nghĩa "Đại Lực xuất kỳ tích", có thể nói là mọi thứ đều do Vương Viễn gánh vác. Mấy người ngồi ở đây mà lên được vị trí hội trưởng thì chắc chắn không phải loại người không hiểu chuyện.
Vương Viễn hỏi ý kiến mọi người là đã cho mọi người đủ thể diện rồi, ai lại ngu đến mức đi ra phản bác cơ chứ, còn muốn lăn lộn ở Lôi Bạo thành nữa hay không?
Huống chi việc này lại là rất quan trọng. Nếu như hòa thì liền có một triệu kim tệ bỏ túi, Vương Viễn ít nhất phải chia ra 200.000 cho mọi người làm quân phí. Nếu cả hai đều bị tổn thất, vậy thì một xu cũng không có. Dù đánh bại được "Hoa Hạ Long Đằng" danh tiếng càng ngưu b·ứ·c hơn, nhưng đánh hòa cũng không hẳn là không ngưu b·ứ·c. Đối thủ là "Hoa Hạ Long Đằng" đấy! Đánh ngang cơ! Thế là quá đủ rồi! Được cả danh và lợi, mới thật sự là phe thắng.
Thêm nữa, "Hoa Hạ Long Đằng" sau khi thua chỉ giải tán chứ không biến mất, bọn họ không dám gây chuyện với Vương Viễn chẳng lẽ còn không dám tìm bọn mình gây sự sao? Thấy đủ thì nên dừng lại, làm người thì nên chừa đường sống, sau này còn gặp mặt nhau mà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận