Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 734: Crete tới chơi

Chương 734: Crete tới chơi
"Cái này..."
Lời nói quang minh chính đại này của Vương Viễn thật sự rất có sức chấn nhiếp.
Lời vừa nói ra, Henry và Crete lập tức im lặng.
Henry tỏ vẻ mặt tán thưởng.
Không hổ là tín đồ trung thành nhất của Quang Minh thần, quả nhiên lòng mang thiên hạ, giống như sự nhân từ của Quang Minh thần.
Ánh mắt Crete nhìn Vương Viễn cũng từ xem thường trước đó biến thành khâm phục.
Vốn cho rằng kẻ trước mắt này chỉ là một kẻ đào mộ bẩn thỉu, không ngờ hắn cũng có kiến giải như vậy.
Không sai, bất luận bọn họ tranh đoạt lịch sử ấn ký thế nào, bảo vệ nhân loại mới là mục tiêu chính của bọn hắn.
Bây giờ lại vì lịch sử ấn ký mà nảy sinh mâu thuẫn, chắc chắn là chuyện gì cũng không làm được.
Huống chi chống cự Ma tộc cũng không chỉ là chuyện riêng, hai bên tất nhiên cũng phải liên thủ hợp tác.
Nếu như bây giờ đã có bất đồng, vậy sau này làm sao đoàn kết được nữa?
...
"Chậc chậc chậc! Ngưu ca lại bắt đầu lươn lẹo rồi!"
"Đám người kia thật đơn thuần quá, sao mấy câu đã bị dọa rồi?"
"Có lẽ Ngưu ca nói cũng có chút đạo lý, sự việc còn chưa xử lý xong đã nghĩ đến chia chác, đến cả chúng ta cũng không làm ra chuyện này được."
"Người của Quang Minh Thần Điện vẫn là quá nóng vội, ta mà là Henry, cầm được là chạy luôn..."
Mấy cái khô lâu thấy Vương Viễn lại đang giảng đại đạo lý cho người khác, không nhịn được bắt đầu châm chọc.
Dù sao với phong cách của Vương Viễn, một khi hắn bắt đầu nói đại đạo lý thì chứng tỏ hắn lại chuẩn bị lừa gạt người khác đến chết.
Nhưng mà đúng lúc này, Vương Viễn đột nhiên lại nói: "Lời tuy nói vậy, nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ, nếu không sau này cũng không cách nào ăn nói."
"A..."
Nghe Vương Viễn nói vậy, Henry và Crete lại sửng sốt.
Videl cũng ngơ ngác: "Khoan đã... Rốt cuộc ngươi có ý gì? Nhất định phải để bọn họ đánh nhau đúng không."
"Không! Quê hương chúng ta có câu ngạn ngữ là 'thỏa thuận trước, không tranh cãi sau'! Làm ăn thì trước hết phải nói rõ ràng chuyện phân chia lợi nhuận, tránh cho sau này kiếm được tiền lại đánh nhau." Vương Viễn nói: "Cho dù Giáo hoàng có ở đây, cũng phải cần nói rõ quy củ chứ."
"Điều đó ngược lại cũng đúng!" Henry gật gật đầu.
"Nhưng đây không phải chuyện làm ăn! Là vì nhân loại!" Crete lắc đầu.
"Vậy thì càng phải nói rõ mọi chuyện." Vương Viễn nói: "Nếu không đến lúc đó ai cũng muốn làm người lãnh đạo này, mọi người nên nghe ai? Kẻ địch còn chưa tới, các ngươi đã đánh nhau, chẳng phải là tự sụp đổ sao?"
"Chuyện này..." Crete nghe vậy ngẩn ra một chút, chậm rãi nói: "Vậy ý của ngươi là, lịch sử ấn ký sẽ thuộc về ai?"
"Hai lựa chọn!"
Vương Viễn nói: "Một là dùng xong sau đó, tiếp tục để Long tộc bảo quản."
"Lựa chọn còn lại thì sao?"
"Người nào công lao lớn, thì thuộc về người đó!" Vương Viễn nói: "Lần này không ai có ý kiến gì nữa chứ."
"Người nào công lao lớn thì thuộc về người đó." Henry và Crete cùng lặp lại một lần.
"Đúng vậy! Người có tài mới giành được chứ." Vương Viễn nói: "Chẳng lẽ các ngươi muốn không bỏ sức mà vẫn muốn có được vật phẩm sao?"
"Đương nhiên là không!" Henry lắc đầu.
"Ma Pháp Hiệp Hội chúng ta không có người vô liêm sỉ như vậy!" Crete cũng nói.
"Vậy nên, cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!" Vương Viễn vỗ tay nói: "Sau này nếu còn có ý kiến khác, cứ dùng khế ước lần này làm tiêu chuẩn."
Nói xong, Vương Viễn lấy ra một bản khế ước, tự mình ký tên trước.
Henry và Crete liếc nhìn nhau, cũng tỏ vẻ không có ý kiến gì, sau đó đại diện cho phe mình điền tên vào.
"Ây! Như vậy mới đúng! Mọi người là bạn tốt hãy nắm tay nhau! Sau này đều phải toàn lực ứng phó nhé." Vương Viễn khẽ mỉm cười: "Bây giờ khế ước đã ký, các ngươi muốn giành được lịch sử ấn ký thì phải liều mạng mà làm! Ai cũng đừng nghĩ đến chuyện lười biếng."
"Hiểu rồi! Hiểu rồi!"
Hai người liên tục gật đầu, trong lòng không khỏi cảm động, thì ra T·ử Linh p·h·áp Sư trước mắt này đưa ra điều kiện này là vì để mọi người càng thêm cố gắng làm tốt chuyện này, thật đúng là dụng tâm lương khổ.
"Ngươi đúng là thật sự có tài." Videl nhìn Vương Viễn trước mắt, ánh mắt cũng dịu đi rất nhiều.
...
"Hắn thật sự tốt bụng như vậy sao?" T·ử Thần và Lý Thức Châu nhìn nhau.
Đây là Ngưu ca 'thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn', 'chó đi ngang qua cũng phải vặt một túm lông' đó sao?
"Ngươi thấy sao?"
"Nói nhảm! Chính vì không chắc chắn nên mới hỏi ngươi!"
"Ta cảm thấy, Ngưu ca chắc chắn lại đang ủ mưu đồ xấu xa gì đó." Lý Thức Châu nói: "Mặc dù ta không biết hắn muốn làm gì, nhưng ta biết con người hắn!"
"Ừm! Đây chính là danh tiếng đấy." T·ử Thần cũng gật đầu.
Danh tiếng của Vương Viễn trong lòng mọi người, giống hệt như danh tiếng của Dị Đoan Thẩm Phán Đoàn bên trong Quang Minh Thần Điện vậy, không gì lay chuyển nổi.
...
Sau khi vấn đề khó giải quyết nhất được giải quyết, việc bàn bạc diễn ra thuận lợi lạ thường. Cuối cùng quyết định, sáng sớm mai Henry sẽ dẫn theo một nhóm người của Ma Pháp Hiệp Hội đến Quang Minh Thần Điện tìm Giáo hoàng Andrew, bởi vì Henry trực thuộc Quang Minh Thần Điện tại Thánh Quang Thành, chỉ khi được Giáo hoàng trao quyền mới có thể tiến hành việc này.
Mọi người cũng không lo lắng Henry không xin được quyền hạn.
Dù sao bây giờ đã ký khế ước, người có cống hiến lớn nhất mới có thể giành được lịch sử ấn ký.
Giáo hoàng Andrew tự nhiên cũng muốn giành được lịch sử ấn ký, lần này không những sẽ trao quyền, mà thậm chí còn có thể cung cấp sự trợ giúp lớn nhất cho Henry.
Tối hôm đó, mọi người được Videl sắp xếp chỗ ở tại Quang Minh Thần Điện.
Ăn cơm xong, Vương Viễn trở về phòng ngủ, nhưng không ngủ ngay mà lại lôi Tiểu Bạch và đám khô lâu ra kiểm tra, sửa chữa linh kiện.
Tổn thất chiến đấu của đám Khô Lâu binh vẫn còn khá cao.
Lúc rảnh rỗi, Vương Viễn thường bảo dưỡng, đánh bóng cho chúng, để khi kéo ra ngoài trông gọn gàng đẹp đẽ cũng giúp mình nở mày nở mặt.
Mã Tam Nhi vẫn ồn ào như mọi khi, líu ríu bên tai Vương Viễn: "Ngưu ca, ngươi đã lắp cho ta bốn cái tay rồi, sao không thể lắp thêm cho ta hai cái 'đồ chơi' kia chứ?"
"Lắp cái đầu ngươi! 'Đồ chơi' kia lại không có xương! Ngươi mà là cương thi thì nói gì ta cũng nặn cho ngươi hai cái." Vương Viễn không nhịn được đẩy Mã Tam ra một bên.
"Cốc cốc cốc!"
Ngay lúc mấy người đang trêu chọc móc mỉa lẫn nhau, đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, ngay sau đó một bóng người xuất hiện ở cửa.
"Ngọa Tào? Trong thần điện mà cũng có ma à?"
Mấy cái khô lâu thấy vậy, lập tức rút vũ khí ra.
"Đi mở cửa! Là bạn đến đấy!" Vương Viễn lại bình tĩnh vẫy tay.
Lão Lục đi tới trước cửa, mở cửa phòng.
Chỉ thấy đứng ở cửa là một kẻ mặc áo choàng ma pháp màu đen, thấy cửa phòng mở ra, người đó cũng tháo mũ trùm xuống, để lộ mái tóc vàng óng.
Crete!!
"Ai nha! Đây không phải là Crete lão huynh sao?" Nhìn thấy Crete ngoài cửa, Vương Viễn giả vờ vô cùng ngạc nhiên nói: "Phòng của Videl không ở bên này... Ngươi gõ nhầm cửa rồi."
"Tôn kính T·ử Linh p·h·áp Sư các hạ! Xin ngài đừng nói đùa." Crete vội nói: "Ta đến để tìm ngài."
"Tìm ta? Ngươi còn có sở thích này à?" Vương Viễn tiếp tục giả ngu.
"Ơ... Ta không hiểu ý ngài, ta có thể vào nói chuyện được không?" Crete hỏi.
"Vào đi! Vào đi!" Vương Viễn đứng dậy.
"Tôn kính T·ử Linh p·h·áp Sư các hạ, xin thứ lỗi cho sự đường đột của ta đối với ngài." Crete đầu tiên xin lỗi Vương Viễn, sau đó lại nói: "Ta biết ngài và đội ngũ của ngài đều có thực lực rất mạnh, ta hy vọng ngài có thể giúp ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận