Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 629: Ta là ngươi tổ tông a

"Đặt tay lên!" Lúc này, trong đầu Vương Viễn lại vang lên giọng nói của tiên tổ chi linh.
"Ta?" Vương Viễn nghi hoặc đưa tay lên cái miệng hang đen ngòm kia.
"Không được chạm vào! Ngươi sẽ bị thương đấy." Lão Vương thấy vậy, liền muốn ngăn cản ngay.
Tảng đá tổ tiên này ẩn chứa tất cả một kích mạnh nhất của các tộc trưởng liệt tổ liệt tông nhà họ Vương. Người luyện võ bình thường nhìn lâu cũng sẽ bị nhiễu loạn tâm trí, chạm vào thì càng bị sức mạnh bên trong phản phệ. Vương Viễn tuy là người thức tỉnh, nhưng bản chất vẫn là người thường, không thể nào lĩnh ngộ được áo nghĩa võ đạo bên trong… Cứ đưa tay chạm lung tung, có khi lại tự làm tổn thương mình mất.
Nhưng đúng lúc lão Vương vừa đưa tay ra kéo tay Vương Viễn thì tay Vương Viễn đã đặt lên tảng đá.
"Xoẹt!"
Cùng lúc đó, ánh sáng vàng chói mắt từ tảng đá tổ tiên bắn ra.
Ngay sau đó, một cây côn dài màu xanh theo bàn tay Vương Viễn từ từ được kéo ra khỏi tảng đá tổ tiên.
"Cái này! !"
"Cái này! ! ! ! !"
Thấy cảnh tượng trước mắt, hai cha con Vương Ngọc Kiệt lập tức ngây người, trừng mắt nhìn chằm chằm cây côn dài trong tay Vương Viễn, kinh ngạc đến không nói nên lời.
"Ngươi vậy mà, rút được cây côn đó ra! !"
"Nó lại còn nhận ngươi làm chủ nhân? ?"
Phải đến năm giây sau, hai người mới hoảng sợ lẩm bẩm, như vừa thấy một chuyện không thể tin nổi.
" ? ?"
Nhìn vẻ mặt của hai cha con Vương Ngọc Kiệt, Vương Viễn cũng đầy dấu chấm hỏi. Mình chẳng qua là lấy ra một cây gậy thôi mà, hai người này sao lại thành ra như vậy?
"Ha ha!"
Tiên tổ chi linh cười ha hả nói: "Xem ra hậu bối của ta cũng bất tài thật, đến giờ vẫn chưa có ai rút được cây gậy này."
"A! !" Vương Viễn nghe vậy lại càng ngớ người.
Lúc này, lão Vương đã nhanh chân đi tới trước mặt Vương Viễn, vồ lấy cây gậy trong tay Vương Viễn.
"Ầm!"
Cây gậy kia phát ra một tiếng ầm, bắn ra một luồng sức mạnh quỷ dị. Ngay khi tay lão Vương chạm vào cây gậy, tay lập tức bị bắn ra.
"Quả nhiên! !"
Lão Vương kinh ngạc nhìn cây côn dài trong tay Vương Viễn, khó tin lắc đầu nói: "Không thể nào! Không thể nào! Sao lại thành ra thế này? Cây gậy này vậy mà lại nhận một người ngoài làm chủ."
"Rốt cuộc là sao vậy? Chuyện gì đang xảy ra?" Vương Viễn không nhịn được hỏi Vương Ngọc Kiệt.
"Cây gậy này là do ông cố ta để lại." Vương Ngọc Kiệt nói: "Khi ông cố ta rời đi từng để lại tổ huấn, nếu ai có thể rút được cây gậy này, người đó chính là truyền nhân y bát của ông. Mấy chục năm nay, nhà họ Vương chưa từng có ai rút được nó, không ngờ…"
Nói đến đây, Vương Ngọc Kiệt kinh ngạc nhìn Vương Viễn, ánh mắt vô cùng phức tạp, vừa kinh ngạc, vừa rung động, vừa mờ mịt lại vừa xoắn xuýt. Phải biết rằng nhà họ Vương đời đời đều luyện võ. Trong số đó cũng không thiếu những người thiên tài tuyệt diễm như lão Vương. Ấy vậy mà mấy chục năm nay, không một ai rút được cây côn dài này. Có thể thấy đến giờ, không ai trong nhà họ Vương được ông cố thừa nhận.
Nhưng hôm nay, cây gậy này lại nhận Vương Viễn làm chủ… Chuyện này quả thật không thể tin được. Dù sao, Vương Viễn không những không phải người luyện võ mà thậm chí còn không phải người nhà họ Vương… Thế mà lại rút được cây gậy mà người nhà họ Vương không rút ra được, cái này…
Chuyện này giống như bầu cử ở Mỹ, một công dân Trung Quốc thiền tâm đạo cốt làm tổng thống nước Mỹ vậy. Quỷ dị một cách bất thường. Trong sự bất thường lại ẩn chứa những điều không bình thường.
Lẽ nào… Vương Viễn thật sự là người nhà họ Vương bị thất lạc ở bên ngoài. Nếu đúng là như vậy… Vậy chẳng phải là có liên quan đến máu mủ rồi sao? Có liên quan đến máu mủ…
Ôi mẹ ơi! ! !
Thiên hạ có tình nhân cuối cùng lại thành huynh muội! !
Chuyện cẩu huyết này vậy mà lại xảy ra với mình?
Tâm trạng của Vương Ngọc Kiệt lúc này có thể tưởng tượng được. Cô nàng mạnh mẽ đến nhường nào, giờ lại nắm chặt hai tay, cắn môi… toàn thân run rẩy.
"Xoạt! !"
Nhìn vẻ mặt này của Vương Ngọc Kiệt, mặt Vương Viễn tái mét. Giờ thì hắn hiểu Vương Ngọc Kiệt đang nghĩ gì rồi. Nhưng hắn cũng biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào. Mình đương nhiên không phải người nhà họ Vương, cũng chẳng có thiên phú đặc biệt gì.
Sở dĩ mình rút được cây gậy này, là do trên người mình đang có một ông tổ nhà họ Vương đây này. Ông tổ này tám phần chính là ông nội của lão Vương, tức là ông cố của Vương Ngọc Kiệt. Một bậc kỳ tài võ học siêu cấp trong truyền thuyết từ xưa đến nay đánh khắp thiên hạ vô địch thủ.
"Không có huyết mạch nhà họ Vương cũng rút ra được à?" Vương Viễn nhỏ giọng hỏi cẩn thận lão Vương.
"Thì ai mà biết được… Ngươi cũng họ Vương, trong tộc ta đâu có ai bị thất lạc con cái đâu." Lão Vương vừa xoa cằm vừa suy tư, có vẻ như đang nghĩ mình có con riêng ở đâu không.
"Có một khả năng… " Vương Viễn lại một lần nữa cẩn thận từng ly từng tí nói: "Sở dĩ ta rút được thứ này là do tiên tổ chi linh?"
Không còn cách nào, cứ mang cái thứ này theo người cũng không phải chuyện tốt gì. Lão quỷ này không chỉ xem trộm chuyện riêng tư của mình mà còn có thể xông vào khiếu mạch, đây tuyệt đối là giới hạn của Vương Viễn. Nếu là chuyện khác, Vương Viễn có thể nhẫn, thậm chí có thể coi nó là một bí mật. Nhưng lần này sự việc có vẻ hơi kỳ lạ. Quan trọng là cái tên tiên tổ chi linh này hắn không khống chế được.
Đại Bạch bọn họ có mạnh hơn nữa cũng là vong linh sinh vật do mình khế ước. Còn cái vị tiên tổ nhà họ Vương này thì đúng là không mời mà đến. Vương Viễn còn có chút lo lắng không biết lúc nào hắn sẽ khống chế mình mất.
"Tiên tổ chi linh? ?"
Nghe lời của Vương Viễn, lão Vương bỗng trở lại bình thường: "Lẽ nào cái tiên tổ chi linh đó là tổ tiên của nhà họ Vương chúng ta?"
Thấy đó, lão gia hỏa này não quả nhiên nhạy bén. Không cần vạch trần đáp án trước mặt hắn, chỉ cần khơi gợi một chút là hiểu ra ngay.
"Không cần nghi ngờ, chính là hắn." Vương Viễn gật đầu nói: "Vừa rồi chính là hắn bảo ta chạm vào cái tảng đá kia."
"Ta dựa vào! ! Mau đem đồ vật của nhà họ Vương chúng ta trả lại! !" Lão Vương giận dữ. Mụ! ! Đây là tổ tiên của mình, sao có thể để cho hậu bối đem tổ tiên của mình đưa cho người khác chứ. Nhất là người luyện võ càng coi trọng truyền thừa tổ tiên, giờ tổ tông mình bị mình đưa ra làm phần thưởng cho người khác, chẳng phải là khi sư diệt tổ sao!
Nhưng Vương Ngọc Kiệt vừa nghe vậy, lập tức mắt sáng lên, tươi cười rạng rỡ. May thật... Hụt một chút rồi, thật là hụt một chút. May mà là do cha mình đưa tổ tiên ra ngoài... Ách... Nhưng chuyện này hình như không phải chuyện tốt đẹp gì.
"Nói thật…"
Lão Vương thì tức đến thở không ra hơi, Vương Viễn cũng rất bất đắc dĩ: "Giờ hắn đang ở trên người ta đây… Nếu ngươi có cách thì mau đưa hắn đi đi… Hắn muốn đi theo ta, còn xông vào cả khiếu mạch của ta… Ta cảm giác hắn muốn dùng ta mượn xác hoàn hồn…"
"Vậy bây giờ ngươi là ai?" Lão Vương cũng hơi luống cuống.
"Ta là ông của ngươi..." Vương Viễn tức giận nói: "Nếu ta là người khác, thì ta đã để cho ngươi đưa hắn đi rồi sao?"
"Vậy… Vậy giờ phải làm sao? ?" Lão Vương cũng bắt đầu bối rối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận