Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 16: Ẩn nấp huyễn giới

Chương 16: Ẩn Nấp Ảo Cảnh
Ba người! Rõ ràng là ba người!
Nếu nói hiệp thứ nhất hai con Khô Lâu binh giết "Ngốc Đầu Long" trong nháy mắt là chuyện không thể tưởng tượng được, thì hiệp thứ hai trực tiếp giết ba người trong nháy mắt, tuyệt đối là chuyện khiến người nghe mà rợn tóc gáy.
Dù sao vừa rồi hai đánh một còn có chút lợi thế về số lượng.
Còn hiện tại thì chính là lấy ít địch nhiều hàng thật giá thật.
Nhất là hai kiếm của tiểu Bạch, trực tiếp giết hai chiến sĩ, thật sự khiến mọi người đều có chút kinh hãi.
Chiến sĩ, một trong hai chức nghiệp trâu bò nhất, người chơi PVP bất kỳ nghề nghiệp nào đều có thể bị giết, duy chỉ có chiến sĩ kỵ sĩ hai chức nghiệp này sẽ không xuất hiện tình huống bị miểu sát.
Lúc này đám người trơ mắt nhìn hai chiến sĩ bị một người một kiếm mang đi, sức đả kích thị giác quá lớn.
Mẹ nó là cái kiểu công kích nghịch thiên gì vậy?
Chỉ có hai hiệp, chưa tới mười giây.
Đội hình tám người đã giảm quân số một nửa, các chức nghiệp hàng đầu và cả pháp sư đứng sau đều không còn một ai.
Những người còn lại quá sợ hãi.
"Má ơi! Chạy mau!"
Kinh hô một tiếng, quay đầu bỏ chạy.
Hai cung tiễn thủ chạy nhanh nhất.
Còn chưa chờ bọn họ đi được mấy bước, hai đạo hào quang xanh biếc đã bao phủ hai cung tiễn thủ.
Tốc độ của cung tiễn thủ lập tức chậm lại.
【Nguyền Rủa】!
Chỉ thấy Vương Viễn cầm cây trượng rễ cây trong tay, cười lạnh nói: "Đắc tội lão tử còn muốn chạy? Nào có chuyện dễ dàng vậy?"
"Ngưu ca, làm tốt lắm!"
Thấy Vương Viễn kịp thời giữ hai cung thủ lại, Đại Bạch tán thưởng một tiếng, pháp trượng liên tục vung lên.
"Ầm! Ầm!"
Hai quả cầu lửa lập tức bay tới, đốt hai cung thủ thành tro bụi, chỉ còn lại một mục sư run lẩy bẩy: "Đừng giết ta, ta là người của Hắc Long Hội! Các ngươi không sợ chọc Hắc Long Hội sao?"
"Vậy Hắc Long Hội của các ngươi không biết kết cục khi chọc vào ta à?" Vương Viễn vung tay lên.
Tiểu Bạch một kiếm chém lên đầu mục sư, mục sư bị chém tươi sống mà chết.
"Phì!"
Vương Viễn hung hăng nhổ nước bọt vào cái xác mục sư kia.
Mẹ nó, dọa ai vậy?
Cái gì chó má Hắc Long Hội Bạch Long hội, lão tử chơi game còn sợ bị giết chắc?
Coi như về sau game dung hợp với thực tế, hai vị diện chi tử ở trong tay, nhân vật chính trong các nhân vật chính như lão tử còn có thể bị các ngươi bắt nạt sao?
Chiếm tài nguyên thẻ xác người khác, Tà Linh Pháp Sư thời cổ còn không đáng vì chút tiền mà gây chuyện, giờ thì cướp bóc đã dám nhắm vào lão tử, còn muốn dọa lão tử, thật là không biết điều.
"Xoa! Nhiều người như vậy mà không rớt được món trang bị nào sao?" Nhìn mặt đất trống trơn, hai khô lâu có chút bất mãn.
Mấy tên này trang bị cũng không tệ, vốn tưởng phản sát có thể làm mình rớt ít trang bị gì đó, kết quả bọn này vận may thật tốt, không có món nào rớt cả.
"Vẫn là thời của chúng ta tốt, có thể trực tiếp móc trang bị từ trên xác chết." Tiểu Bạch bắt đầu nhớ về quá khứ.
Vương Viễn: "..."
Được đấy, không ngờ hai con Khô Lâu binh này vẫn còn là kiểu người giết người cướp của.
"Phập!"
Ngay lúc Vương Viễn đang nhả rãnh hai con khô lâu thì đột nhiên cảm thấy sau gáy mát lạnh.
-42
Một sát thương yếu ớt bay lên từ đầu Vương Viễn.
Vương Viễn quay đầu lại, thấy không khí phía sau đang vặn vẹo.
Một tên thích khách nhỏ thó từ sau lưng Vương Viễn chậm rãi hiện ra, mắt thích khách kia đờ đẫn, vẻ mặt mờ mịt.
Hiển nhiên là không hiểu, tại sao một pháp sư mặc áo tân thủ, cầm trượng gỗ tân thủ, bị mình đánh lần này mà chỉ mất hơn bốn mươi điểm máu.
Thật tình không biết, Vương Viễn là tăng điểm đều, lại có thần khí Anh Hùng Sử Thư trong tay, lúc này giá trị hộ giáp của Vương Viễn đã vượt quá 60+.
Thích khách thuộc hệ tăng nhanh nhẹn, công kích chẳng qua chỉ khoảng sáu bảy mươi điểm.
Dùng kỹ năng đánh lén từ sau có thể gây ra 40+ sát thương đã rất giỏi rồi.
Phản ứng của thích khách ngược lại rất nhanh, thấy một kích khó khăn lắm mới phá phòng, liền quay người định chạy.
Vương Viễn lại túm lấy cổ áo của thích khách.
"Còn một tên nữa à!! Đừng hòng chạy!"
Lực lượng của Vương Viễn hiện giờ là 53 điểm, không kém thích khách bao nhiêu, túm cổ áo thích khách về sau, vậy mà đã thật sự giữ nó lại tại chỗ, đồng thời chiến sĩ khô lâu bên cạnh một đao chém lên đầu thích khách.
Chiến sĩ khô lâu tuy không có AI như Đại Bạch tiểu Bạch.
Nhưng cũng là vong linh được Anh Hùng Sử Thư gia trì.
Bỏ qua trang bị thì thuộc tính so với Tiểu Bạch còn cao hơn một chút, một kiếm này xuống trực tiếp đánh thích khách kia văng ra.
Lúc này, tiểu Bạch cũng xông lên, dẫm lên lưng thích khách, dùng một kiếm xuyên thủng tim.
"Lạch cạch!"
Theo thích khách biến thành xác chết, một chiếc nhẫn từ trên người thích khách rớt xuống.
"Rớt đồ rồi! Cuối cùng cũng rớt đồ rồi!"
Tiểu Bạch mừng rỡ, cũng là nghề cận chiến, rất nhiều trang bị của thích khách đều dùng chung với chiến sĩ được.
"Trang bị pháp sư, trang bị pháp sư!" Đại Bạch lải nhải niệm phép, không hiểu vì sao một pháp sư lý trí như hắn lại ảo tưởng có trang bị pháp sư rớt ra từ thích khách.
Vương Viễn tiện tay nhặt chiếc nhẫn lên.
【Ảo Giới Ẩn Nấp】
Phẩm chất: Thanh Đồng
Công kích: 17
Ma pháp: 10
Nhanh nhẹn +6
Lực lượng +5
【Huyễn Thuật】: Kỹ năng bị động, tiềm hành cường hóa +15%
Yêu cầu nghề: Thích khách
Yêu cầu cấp: 15
Giới thiệu vật phẩm: Một chiếc nhẫn ma pháp thần bí, có thể khiến người nắm giữ hành tung không thể đoán trước.
"Ta dựa vào! Cực phẩm!"
"Đệt! Sao lại là đồ thích khách!"
"Vì sao không phải là trang bị pháp sư!"
Nhìn thuộc tính của chiếc nhẫn, Vương Viễn và hai khô lâu đồng thời kinh hô.
Một bên chiến sĩ khô lâu Bạch Tam Nhi, mặt mũi ngơ ngác, như không hợp với thế giới này.
Đối với Tà Linh Pháp Sư, "Triệu hoán khô lâu", "Tiềm Hành Thuật" là kỹ năng cốt lõi, mà "Tiềm Hành Thuật" so với "Triệu hoán khô lâu" của Tà Linh Pháp Sư càng cốt lõi hơn.
Dù sao thì Tà Linh Pháp Sư còn có nhánh pháp thuật nguyền rủa "Thuật Sĩ", không hoàn toàn dựa vào vong linh quân đoàn, còn thích khách thì vô luận là ẩn mình hay ám sát, "Tiềm Hành Thuật" đều là cốt lõi.
Không có trạng thái tiềm hành thì sức chiến đấu của thích khách có thể giảm 80%.
Cho nên trang bị cường hóa tiềm hành, là loại trang bị trân quý có một không hai của thích khách, thậm chí còn hơn cả vũ khí.
Huống chi thích khách bởi đặc tính ẩn thân, chiếm tỉ lệ cực cao trong «Phá Hiểu Lê Minh», hiện tại có một phần ba người chơi là thích khách, nên số lượng đồ chuẩn bị cho thích khách so với các nghề khác phải cao gấp hai lần.
Một chiếc nhẫn của thích khách cường hóa tiềm hành, đem ra đấu giá giá trị còn cao hơn cả cây pháp trượng của Đại Bạch trong tay.
Mở danh sách bạn tốt! Mở khung chat của Thủy Linh Lung, chụp màn hình, gửi đi!
Một mạch thành công.
"Năm mươi kim!"
Ba giây sau, Thủy Linh Lung nhắn tin: "Ngươi ở đâu? Ta đến tìm ngươi giao dịch, tuyệt đối đừng bán cho người khác."
"Năm mươi kim..."
Nhìn tin nhắn của Thủy Linh Lung, tay Vương Viễn run lên.
Đây là năm vạn tệ đấy!!
Trước đây mình một năm không ăn không uống cũng chỉ kiếm được năm sáu vạn, giờ một chiếc nhẫn trong game có thể bán năm vạn.
Thế giới chó má này, đáng đời bị hủy diệt.
"Rừng Lôi Bạo!"
Vương Viễn tiện tay gửi tọa độ qua: "Ngươi mau tới đây, ta còn muốn làm nhiệm vụ nữa."
"Tới liền!"
Thủy Linh Lung gửi tin nhắn, ngay sau đó trước mặt Vương Viễn hiện lên một tia sáng, Thủy Linh Lung với dáng người có lồi có lõm xuất hiện ở trước mặt.
Một trăm kim một cuốn trục dịch chuyển... Mẹ nó, thế giới của người có tiền thật là quá đáng.
"Lấy đây!" Thủy Linh Lung nhận chiếc nhẫn, thuận tay đưa cho Vương Viễn một túi tiền năm mươi kim đã đóng gói cẩn thận.
Vương Viễn nhận túi tiền, cẩn thận từng chút một kiểm kim tệ, một bộ dạng như người giữ của.
"Nhà quê, ta thiếu ngươi à?" Thủy Linh Lung thấy thế thì khinh bỉ: "Ngươi có nhiệm vụ gì? Có muốn ta giúp không?"
"Nhiệm vụ chuyển chức... tự ta..."
Vương Viễn vừa định cự tuyệt.
Thủy Linh Lung lại nói: "Yên tâm, ta không cần tiền!"
"Vậy thì tốt quá!" Vương Viễn vội vàng đổi giọng.
...
Lôi Bạo thành, trong điểm phục sinh.
Đám người Ngốc Đầu Long nhìn nhau, trong mắt viết đầy sự khó tin: "Sao các ngươi cũng chết vậy?"
"Nói nhảm, ngươi có thể chết thì chúng ta không được chết sao?" Cả đội đều chết, tâm trạng đều rất khó chịu, cũng mặc kệ Ngốc Đầu Long là đội trưởng, mở miệng đã gây sự.
"Không ai trong chúng ta bị rớt đồ đúng không?"
"Đồ? Sợ vãi!"
Đám người vội vàng kiểm tra trang bị, sau đó thở phào nhẹ nhõm: "Không có không có, vẫn còn may."
Lúc này một đạo bạch quang xuất hiện ở điểm phục sinh, một thích khách xuất hiện trước mặt mọi người.
"Ngươi cũng không chạy mất sao?"
"Đệt mợ, tên kia quá tà môn, ta đâm sau lưng mà còn không thể thịt được hắn!" thích khách lầm bầm nói: "Các ngươi đang làm gì vậy?"
"Kiểm tra trang bị! Ngươi có bị rớt đồ không?"
"À..." Thích khách nghe vậy vội vàng nhìn trang bị, sắc mặt trong nháy mắt đen lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận