Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 506: Đa mưu túc trí Vương Viễn

"Người đâu!"
"Tất cả đều đến!"
"Nơi này có một tên đang giở trò, còn có một đám ngu xuẩn!"
Các hội trưởng chưa từng bị người như Vương Viễn dùng đao đe dọa bao giờ, hôm nay chuyện này đơn giản chính là vũ nhục.
Không giết chết Vương Viễn, sau này mọi người ra ngoài mặt mũi đều phải giấu trong quần.
Cho nên để giết chết Vương Viễn, cả đám người ra sức hết mình.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất vẫn là lòng ganh đua so sánh.
Dù sao các đoàn mạo hiểm khác cũng có người tới, mọi người đều ở đây thể hiện bản thân, chắc chắn ai ít người hơn thì người đó xấu hổ.
Vì không mất mặt trước các hội trưởng khác, cũng vì có thể giết chết Vương Viễn, thế là dứt khoát không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới cùng, trực tiếp để đàn em của mình dốc toàn lực.
Đàn em của các đoàn mạo hiểm lớn cũng chẳng hiểu gì chỉ biết là rất lợi hại.
Tuy không biết các đoàn trưởng lại nổi bệnh gì, nhưng nhận được mệnh lệnh mọi người cũng biết chắc chắn là gặp phải chuyện trọng yếu, thế là nhao nhao từ các nơi hướng khu Lôi Đình nhai tụ tập.
Hơn một ngàn đoàn mạo hiểm cỡ lớn là khái niệm gì?
Dựa theo tiêu chuẩn bình xét tận thế, mười người trở lên là đoàn mạo hiểm siêu nhỏ.
Năm mươi người trở lên là đoàn mạo hiểm cỡ nhỏ.
Từ một trăm người đến năm trăm người chính là đoàn mạo hiểm cỡ trung.
Từ năm trăm đến một ngàn người mới có thể được gọi là đoàn mạo hiểm cỡ lớn.
Toàn bộ thành Giang Bắc tất cả các đoàn mạo hiểm cộng lại, cũng chẳng qua hơn một ngàn đoàn... Mà riêng Cẩm Thành số lượng đoàn mạo hiểm cỡ lớn đã có hơn một ngàn đoàn, hơn nữa đều là đoàn có sức chiến đấu thực sự.
Quy mô nhỏ nhất cũng từ một ngàn người trở lên, tuyệt đại bộ phận đều có quy mô từ hai ngàn người trở lên.
Thậm chí còn có mười đoàn mạo hiểm đã gần năm ngàn người, đạt đến quy mô đoàn mạo hiểm cực lớn.
May mắn một trận lũ lụt đã tách Cẩm Thành ra... Đã khiến những đoàn mạo hiểm này đều trôi dạt khắp nơi, không thể tính vào số lượng giác tỉnh giả tại Cẩm Thành.
Nếu không, quy mô của những đoàn mạo hiểm này cộng lại, khoảng chừng mấy triệu người...
Gấp mười lần so với quân đoàn ma tộc giác tỉnh giả... Nghe thôi đã thấy quá mức rồi.
Dù sao, trước tận thế, khu Thục địa cũng chỉ có mấy chục triệu người mà thôi.
Theo lệnh của các vị hội trưởng, từng đoàn giác tỉnh giả của các đoàn mạo hiểm từ các nơi xung quanh Cẩm Thành lao tới với tốc độ nhanh nhất.
Việc giác tỉnh giả tập kết trên phạm vi lớn, người nhận được tin tức đầu tiên cũng không phải là Vương Viễn.
Mà là đám trinh sát ma tộc lưu lại bên ngoài thành.
Cẩm Thành, đại sảnh thành chủ.
Ma Hoàng Djamel ngồi trên vương tọa thành chủ, không biết đang suy nghĩ gì.
"Ầm ầm!"
Lúc này một con dơi từ ngoài cửa bay vào đại sảnh, rơi xuống đất lăn một vòng, biến thành một tên binh sĩ ma tộc.
"Ma Hoàng đại nhân, ngoài thành phát hiện rất nhiều giác tỉnh giả loài người tụ tập!"
Tên trinh sát kinh hãi lớn tiếng nói: "Hiện tại đã sắp tới ngoài thành rồi."
"Ồ? Đại lượng giác tỉnh giả loài người tụ tập?"
Djamel nghe vậy đầu tiên hơi sững sờ, sau đó thản nhiên hỏi: "Ước chừng bao nhiêu người?"
"Mỗi đội nhỏ nhất đều có hơn nghìn người, lớn nhất có bốn năm ngàn người, tổng cộng lớn nhỏ có hơn một ngàn đội." Tên trinh sát nói chi tiết.
"Hơn một ngàn đội?!"
Trong mắt Djamel lóe lên một tia kinh ngạc: "Cẩm Thành không phải chỉ có chưa tới năm trăm ngàn giác tỉnh giả thôi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện nhiều người như vậy?"
"Có thể là từ bên ngoài mời viện binh." Tên trinh sát nói.
"Không có khả năng!"
Djamel khoát tay nói: "Hiện tại mỗi thành đều bị đại quân ma tộc của ta vây khốn, bọn chúng tự thân khó bảo toàn, không thể nào còn dư lực đi giúp đỡ người khác, trừ phi..."
Nói tới đây, Djamel đột nhiên nhướng mày: "Trừ phi bọn chúng vốn đã có nhiều người như vậy, nhưng không biết vì sao, những người này không ở trong Cẩm Thành, cho nên không được thống kê, còn về lý do vì sao không ở trong Cẩm Thành... Ta hoài nghi là có liên quan đến Ma giới chi hải chảy ngược."
Quả không hổ là một trong mười bảy Ma Hoàng hàng đầu Ma giới.
Djamel bất luận là thực lực hay mưu trí, đều cực kỳ hơn người, không ngờ chỉ một lát đã đoán đúng tám chín phần mười.
"Có lý, Ma Hoàng đại nhân đã nói vậy, chắc chắn là thế." Tên trinh sát rất hiểu chuyện nói.
"Hừ!"
Djamel không thèm để ý tới tên trinh sát nịnh nọt, mà hừ lạnh một tiếng nói: "Mặc kệ là vì sao mà bọn chúng đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy, bây giờ chúng ta chiếm cứ Cẩm Thành, đã có ưu thế tuyệt đối trước địch, lần này nhất định phải khiến bọn chúng có đi mà không có về, truyền lệnh của ta, thông báo cho toàn bộ đại quân ma tộc, tập hợp!"
"Tập hợp!"
Theo lệnh của Djamel, đám ma tộc trong Cẩm Thành cũng nhao nhao xông lên tường thành, mở ra hình thức thủ thành, phòng ngự giác tỉnh giả loài người đến từ bốn phương tám hướng.
Chưa đầy một lát, trên tường thành Cẩm Thành đã đứng đầy binh sĩ ma tộc.
Nhìn qua một lượt, dày đặc như kiến, đen nghịt một mảnh, vô cùng khủng bố.
Trên khán đài...
Nhìn binh sĩ ma tộc đang tập trung trên tường thành Cẩm Thành, cả Tử Thần và Lý Thức Châu đều há hốc mồm.
"Má ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Ma tộc thật sự tụ tập kìa!"
Mặc dù Tử Thần biết Vương Viễn luôn có chủ ý, nhưng hắn cũng không nghĩ tới, Vương Viễn vừa dứt lời không lâu, đại quân ma tộc đã thật sự tụ tập.
Chuyện này, mẹ nó, khiến người ta có chút rùng mình.
"Đại ca, chẳng lẽ anh ra lệnh cho đại quân ma tộc tập kết sao?" Lý Thức Châu lại càng coi Vương Viễn là thần tiên cái gì cũng làm được.
Không biết Vương Viễn có tài cán gì lớn lao, mà có thể điều khiển được mấy trăm vạn quân đoàn ma tộc này.
Cũng thua là hắn còn có thể nói ra được.
"Đương nhiên không phải." Vương Viễn cười nhẹ nói: "Là nhờ mấy đoàn trưởng trong phòng nghị sự giúp một tay."
"Bọn họ? Bọn họ sẽ giúp anh?" Vương Ngọc Kiệt lại càng không tin.
Vương Viễn đe dọa người ta, bắt chẹt người ta, còn đánh người ta, thậm chí còn giết người ta nữa.
Nhốt một đám người tại đó, đám đoàn trưởng đó chỉ hận không thể giết chết Vương Viễn, còn giúp Vương Viễn sao? Chuyện này có khác gì con bò mộng uống rượu đâu?
"Hắc hắc!"
Vương Viễn cười hắc hắc: "Dự định ban đầu của bọn họ chưa chắc là giúp ta, nhưng hành động lại như chó ngáp phải ruồi, có khi nào việc bọn họ muốn giết chết ta lại dẫn tới việc ma tộc tập kết không?"
"Hả? Anh đang nói gì vậy? Chữ thì tôi biết hết, nhưng sao ghép lại thành câu thì tôi chẳng hiểu gì hết."
Mọi người đều đầy dấu chấm hỏi.
Việc bọn họ muốn giết anh thì liên quan gì đến việc chó ngáp phải ruồi?
Việc bọn họ muốn giết chết anh thì liên quan gì tới việc ma tộc tập kết?"
"Mọi người nhìn dưới tường thành xem."
Vương Viễn mỉm cười chỉ xuống dưới tường thành Cẩm Thành.
Chỉ thấy một đội nhân mã, ồ ồ ào ào vòng qua Cẩm Thành, tiến thẳng đến Lôi Đình Nhai.
"Cái này. . ."
"Ta?"
"Ta lạy!"
Nhìn thấy đám giác tỉnh giả loài người kia, Tử Thần mấy người lập tức hiểu ra.
Quá ghê gớm!
Hóa ra Vương Viễn cố ý làm nhục đám đoàn trưởng mạo hiểm kia, dẫn tới đám giác tỉnh giả của các đoàn mạo hiểm lớn.
Sau đó ma tộc nhìn thấy các đoàn mạo hiểm tập kết, lại tưởng rằng sắp tấn công thành, cho nên mới tập kết...
Thì ra tất cả mọi thứ đều nằm trong dự tính của Vương Viễn.
Mẹ nó!
Cái gì gọi là đa mưu túc trí a!
Thằng nhãi này cũng quá là cao tay.
"Đoán không sai."
Thấy mọi người đã nhận ra kế sách của mình, Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Bất quá rất đáng tiếc, các ngươi chỉ đoán đúng một nửa."
"Vì sao?"
"Bởi vì cái khế ước của ta là thật, không phải cố ý làm nhục bọn chúng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận