Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 148: Kiếm tiền, độn hàng, sống sót

"Chương 148: kiếm tiền, tích trữ, sống sót.
Mông lung ánh đèn tựa mang vẻ đẹp, vốn đã có dáng dấp không tệ, Vương Ngọc Kiệt càng thêm mấy phần xinh đẹp.
“Dân mạng! Dân mạng!” Vương Viễn vội vàng khoát tay.
“Tê, thật tuyệt!” Tiểu Trương lộ vẻ mặt “ta hiểu rồi”.
Dân mạng gặp mặt, không phải chỉ là như vậy sao.
“Không ngờ ngươi chơi trò kia cũng khá thú vị đấy.” Tiểu Trương nhịn không được cảm khái.
Vương Viễn: “…” Xem ra tên tiểu tử này đã tưởng tượng ra một câu chuyện tình yêu giữa hai thanh niên nghiện net rồi.
“À đúng rồi, kho lạnh của cậu dùng chưa?” Đột nhiên Vương Viễn nhớ tới điều gì, liền vội hỏi.
“Ha ha! Đừng nói nữa! May mà có Vương ca cậu.” Tiểu Trương nói: “Gần đây hàng rớt giá nhanh quá! Trả xong nợ còn kiếm được một khoản, may mà tớ đã trữ hàng sớm. Cơ mà giờ kho tớ còn trống một nửa, Vương ca xem sao, có tiếp tục trữ hàng không?” “Còn trống một nửa? Vậy cho tôi thuê đi!” Vương Viễn vội nói.
“? ?” Tiểu Trương nghe vậy vẻ mặt ngơ ngác.
Vương Ngọc Kiệt cũng đầy dấu chấm hỏi: “Cậu thuê kho làm gì?” “Đúng đó!” Tiểu Trương cũng hùa theo: “Chị dâu cũng không hiểu cậu.” “Tích trữ đồ ăn thức uống.” Vương Viễn nói.
“Không phải các anh…” Tiểu Trương sửng sốt: “Cậu cũng muốn mở siêu thị hả?” “Không phải, chỉ là tự dùng thôi.” Vương Viễn nói.
Theo lời Đại Bạch bọn họ, sau ngày tận thế đến, hết thảy ở thế giới thực đều sẽ tê liệt.
Nước, đồ ăn, năng lượng, là những thứ thiếu thốn nhất vào ngày tận thế.
Ít nhất phải ba năm sau những người chơi còn sống sót mới ổn định lại, xây dựng nơi ẩn náu, tu sửa thành thị, phục hồi sản xuất.
Nói cách khác, trong vòng ba năm, tất cả mọi người phải ở trong đống đổ nát tận thế tìm kiếm thức ăn, nước uống và nguồn năng lượng.
Vật tư Vương Viễn trữ ở nhà, dùng tối đa cũng được một tháng, giờ còn thêm Vương Ngọc Kiệt ăn bám thì nửa tháng còn không chống nổi.
Chi bằng trực tiếp thuê kho lạnh, một lần trữ mấy năm đồ dùng.
“Tự dùng? ? ?” Tiểu Trương càng thêm mờ mịt.
“Nàng ăn khỏe lắm!” Vương Viễn chỉ Vương Ngọc Kiệt.
“…” Tiểu Trương đầu đầy dấu chấm hỏi, dù có ăn khỏe, cũng không đến mức thuê nửa cái kho lạnh trữ đồ chứ, chẳng lẽ tủ lạnh ở nhà không đủ dùng?
Cuối cùng Tiểu Trương dứt khoát khoát tay: “Không nói thì thôi, dù sao anh em mình vẫn phải rõ ràng chuyện tiền nong, một năm hai vạn tệ tiền thuê không thiếu được.” “Đương nhiên rồi.” Vương Viễn nói: “Ngày mai cậu dọn dẹp đi, tớ sẽ bảo người dời đồ đến.” “Được thôi!” Tiểu Trương vui vẻ đáp ứng.
… “Không ngờ, cậu cũng được đấy chứ.” Rời khỏi khu chung cư, Vương Ngọc Kiệt cười nói.
“Hả? Tốt chỗ nào?” “Đã thuê kho lạnh riêng cho tôi.” Vương Ngọc Kiệt nói.
Vương Viễn: “…”.
Nàng thật sự không phân biệt được lời hay lời dở sao?
“Cậu không phải hết tiền rồi sao?” Vương Ngọc Kiệt lại nói.
“Cho nên tôi mới ra ngoài.” Vương Viễn nói.
“Ồ? Nửa đêm đi đổi tiền lẻ, lẽ nào cậu là…” Vương Ngọc Kiệt cười gian xảo?
“Không sai!” Vương Viễn gật đầu.
“Không ngờ nha, cậu cũng bán thân.” Vương Ngọc Kiệt dùng giọng điệu có vẻ ngạc nhiên.
“Tiền bạc không có giá trị.” Vương Viễn nói: “Tôi bán kim tệ!” Nói rồi, Vương Viễn lấy từ trong túi ra một đồng kim tệ.
Vương Ngọc Kiệt ngay cả Goblin cũng đã thấy, Vương Viễn cũng không có ý định giấu nàng chuyện thế giới trò chơi và thế giới hiện thực sắp dung hợp.
“Thứ này… Sao mà…?” Nhìn kim tệ trên tay Vương Viễn, Vương Ngọc Kiệt có cảm giác quen quen.
“Đây là kim tệ trong game!” Vương Viễn nói.
“Thảo nào thấy quen quen, trước đây từng thấy người khác dùng.” Vương Ngọc Kiệt giật mình.
Phụ nữ thật đáng thương, trong game hay ngoài đời đều là dân nghèo.
“Trên mạng đã có đồ chơi ăn theo game rồi hả?” Vương Ngọc Kiệt cầm lấy đồng kim tệ cắn thử, kinh ngạc nói: “Ồ, vẫn là vàng thật!” “Cái này mang từ trong game ra.” Vương Viễn nói.
“Mang từ trong game ra?” Vương Ngọc Kiệt cạn lời: “Cậu đang nói chuyện trên trời đấy à?” “Thế giới sắp tận thế rồi.” Vương Viễn nói: “Ba tuần nữa, thế giới game sẽ hợp nhất với thế giới hiện thực.” Vương Viễn thuật lại sơ lược những điều mình biết cho Vương Ngọc Kiệt nghe.
“Cậu đang biên chuyện hả? Hay thấy tôi không đủ thông minh?” Vương Ngọc Kiệt dù có ngốc, nhưng vẫn biết chuyện gì đáng tin và không đáng tin.
Tôi có thể tin cậu, nhưng cậu đừng coi tôi là đồ ngốc.
“Thật mà!” Vương Viễn trịnh trọng nói: “Cậu còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không, cái tên lùn bị cậu giết chết ấy?” “Nhớ chứ! Cái tên lùn! Dáng ghét chết đi được!” Vương Ngọc Kiệt gật đầu.
“Tên kia gọi là Goblin, là quái vật từ trong game chạy ra đấy.” Vương Viễn nói: “Bây giờ thế giới game và thế giới hiện thực đã bắt đầu xuất hiện sự giao thoa.” “Cái này…” Nghe Vương Viễn nói, Vương Ngọc Kiệt cũng ngẩn ra: “Vậy phải làm sao?” “Cậu tin tôi rồi hả?” “Nói nhảm, tôi đã tự tay giết quái vật rồi, sao có thể không tin chứ?” Vương Ngọc Kiệt nói: “Tôi còn thắc mắc sao tên kia hôm đó chạy nhanh thế, thì ra là bị làm mới lại đấy!” “Kiếm tiền! Tích trữ đồ dùng! Sống sót thật tốt!” Vương Viễn nói.
“Kiếm tiền bằng cách nào?” “Bán vàng!” “Sao không bán bạc?” Vấn đề lại vòng về.
“Tiền bạc không đáng giá…” “Ý cậu là, cậu mới là kẻ không đáng giá à?” “Cút!” … Mấy bạn đọc thường bán vàng ai cũng biết, bán vàng không nên đi tiệm vàng.
Tiệm vàng không chỉ thu vào với giá thấp, mà còn có các loại phí tổn thất, còn thêm tiền thuế, mấu chốt là những người không rõ nguồn gốc mà lại liên quan đến vàng lớn như Vương Viễn thì sẽ bị chú cảnh sát tới nhà điều tra ngay.
Mấy tiệm bạc tư nhân mới là lựa chọn hàng đầu để bán vàng.
Đi khắp hang cùng ngõ hẻm, không biết vòng qua mấy con đường, Vương Viễn cuối cùng cũng dẫn Vương Ngọc Kiệt đến một con hẻm, lúc này một cửa hàng nhỏ vẫn sáng đèn.
Một ông lão đang ngồi dưới đèn gõ lóc cóc thứ gì đó trên tay.
“Muộn thế này rồi, có chuyện gì sao?” Ông lão ngẩng đầu nhìn Vương Viễn một cái.
“Bán ít đồ.” Vương Viễn đặt kim tệ lên bàn.
“Ồ?” Lão bản thấy đồng kim tệ trên bàn, không khỏi sáng mắt lên, vội vàng đeo kính vào, cầm lấy kim tệ của Vương Viễn soi xét dưới ánh đèn.
“Chất lượng thượng hạng! Là đồ tốt! Nguồn gốc đàng hoàng chứ?” Lão bản hỏi Vương Viễn, trong mắt lóe lên tia gian xảo.
“Nói nhảm! Đây là đồ gia truyền! Nếu không phải hết tiền tiêu thì tôi đâu có nỡ đem đi bán.” Vương Viễn kéo Vương Ngọc Kiệt bên cạnh.
“Nha…” Lão bản suy tư gật đầu nói: “Người trẻ tuổi chịu đầu tư quá, chuyện gì một nghìn tệ là xong lại lôi cả bảo vật gia truyền ra bán, cậu có muốn suy nghĩ lại không?” “Tôi suy nghĩ kỹ rồi mới đến.” Vương Viễn nói: “Ông có mua không thì bảo!” “Mua chứ! Đương nhiên mua rồi!” Lão bản vội tươi cười nói: “Chỉ có một viên thôi sao?” “Trong nhà còn! Xem ông trả giá thế nào.” Vương Viễn nói: “Giá cả hợp lý thì bán hết cho ông.” “580 một chỉ, giá vàng thị trường hiện giờ, một chỉ tôi lời được của cậu 20 đấy! Sao?” Lão bản cũng khá rộng rãi.
“Được!” Giá Vương Viễn nhẩm tính trong lòng là ba vạn một viên, bất quá đây là giao dịch riêng không qua cửa công, lão bản kiếm chút đỉnh cũng là chuyện bình thường.
Hai vạn chín một viên giá cả cũng không thấp.
“Cậu mang theo bao nhiêu?” Lão bản lại hỏi.
“Mười cái!” Vương Viễn đem hết số kim tệ bày lên quầy.
… Hai mươi chín vạn tiền mặt đến tay, Vương Viễn dẫn theo Vương Ngọc Kiệt rời khỏi cửa tiệm bạc.
Nhìn bóng lưng Vương Viễn rời đi, sắc mặt lão bản kia trầm xuống, cầm điện thoại lên gọi một cuộc: “Tạ Tam, cậu tới đây một lát! Có một vụ làm ăn lớn!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận