Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 246: Kho lạnh bên trong sinh tồn người

Chương 246: Người sống sót trong kho lạnh
Khi Vương Viễn và mọi người trở về nơi ẩn náu, trời đã nhá nhem tối.
"Xe của ngươi bị người ta cướp rồi, ta lại đoạt cho ngươi một chiếc lớn hơn." Vương Viễn đưa chiếc chìa khóa vàng cho Lương Phương, sau đó mở miệng nói dối cho qua chuyện.
Dù sao cũng không thể nói là người ta tự dâng xe cho mình, mình chê rồi tiện tay vứt đi.
Lương Phương tuy có chút kinh ngạc khi xe mình vừa ra ngoài một chuyến liền từ bảng xanh biến thành bảng vàng.
Nhưng khi nghe Vương Viễn giải thích, cũng tỏ ra đã hiểu.
Dù sao bây giờ bên ngoài loạn lạc như vậy, mọi người còn sống trở về đã là may mắn rồi...
Vừa trở về nơi ẩn náu, việc đầu tiên Vương Viễn làm là khởi động năng lượng của ma tinh thạch.
Theo nguồn năng lượng rót vào, khu nhà lại có điện trở lại.
Nhìn thấy ánh đèn lại sáng lên, Vương Viễn và những người khác vô cùng phấn khởi.
Tuy nguồn năng lượng của ma tinh thạch chỉ có thể duy trì một tháng, nhưng có vẫn hơn không.
Dù sao không có điện thì Vương Viễn vẫn có thể chịu đựng mà sống, chỉ là đồ đạc trữ trong kho lạnh chắc chắn sẽ hư hại một phần lớn.
Đây đều là những thứ giúp Vương Viễn có hy vọng sống sót trong tận thế.
Cảm tạ ma tinh thạch, cảm tạ Phong Lăng thiên hạ, cảm tạ Kaino đáng thương...
"Vương ca..."
Ngay khi Vương Viễn đang âm thầm may mắn, đột nhiên một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau, quay lại thì thấy Lương Phương.
"Sao vậy?" Vương Viễn tò mò hỏi lại.
"Trong nhà còn đồ ăn không?" Lương Phương xoa tay, ngượng ngùng nói: "Ta bình thường không có thói quen tích trữ đồ ăn... Trong nhà đã hết lương thực rồi."
Quả nhiên!
Đúng như Đại Bạch và những người khác đã nói.
Thời nay khoa học kỹ thuật phát triển, mùa đông vẫn có rau củ trong nhà kính, đa số người có cuộc sống chất lượng đều thích ăn đồ tươi.
Chỉ có những người như Vương Viễn cả ngày không ra khỏi cửa mới có thói quen tích trữ lương thực, còn phần lớn mọi người đều không dự trữ quá nhiều đồ ăn trong nhà.
Nhiều nhất một tuần, sẽ có người vì thiếu đồ ăn mà bị ép ra ngoài tìm kiếm, khi đó nhân loại mới bắt đầu chịu cảnh tử vong hàng loạt.
Vậy nên so ra thì tỷ lệ sống sót của người miền bắc có lẽ sẽ cao hơn một chút.
Không phải vì người miền bắc giỏi chịu đói, mà là vì họ có thói quen tích trữ đồ ăn, khi tận thế đến, số người chết vì tìm kiếm thức ăn sẽ ít hơn nhiều so với người miền nam.
Tận thế vừa đến, mọi người mới có thể trốn trong nhà tị nạn trong thời gian dài, chờ quân chính phủ liên bang tới cứu viện.
Nghe Lương Phương nói vậy, Vương Viễn không khỏi cảm thấy đắc ý về sự chu toàn của mình.
"Có chứ!"
Vương Viễn cười tủm tỉm nói: "Trước tận thế, ta ngược lại đã trữ được một chút đồ ăn."
"À... Một chút xíu."
Lương Phương nghe vậy liền vội nói: "Vương ca, nếu ngươi tích trữ không nhiều thì không cần chia cho ta, chỉ cần cho Noãn Noãn một ít là được, nó còn là trẻ con, ăn không được nhiều."
Nói đến đây, giọng Lương Phương càng ngày càng nhỏ.
Lương Phương rất rõ tình hình hiện tại như thế nào, trong thời buổi tận thế này, một miếng ăn còn quan trọng hơn vàng, đương nhiên là nàng không dám đòi hỏi nhiều, chỉ xin cho con một ít.
Dù sao làm mẹ lúc nào cũng nghĩ cho con trước tiên.
"Yên tâm! Chỉ cần ngươi ở đây, chúng ta sẽ có đủ ăn no." Vương Viễn vỗ ngực cam đoan.
Đã trong thời buổi tận thế mà mọi người có thể tụ lại sống chung thì đó chính là duyên phận lớn lao.
Mình không thể nhắm mắt làm ngơ để bất kỳ ai trong khu trú ẩn phải chết đói.
Đương nhiên, trong khu trú ẩn chỉ có ba người sống, cảm tạ thần chết... Đại Bạch và bốn người bọn họ không ăn đồ gì cả.
Vừa có thể làm việc lại vừa không ăn cơm... Hắc, ta xem mình phát hiện ra bảo bối gì đây, loại trâu ngựa bò gỗ ngựa gỗ này.
"Cái này..." Lương Phương cắn môi, trong lòng vô cùng cảm kích.
"Nói đi, chẳng lẽ ngươi cả ngày chưa ăn gì sao?" Vương Viễn hỏi ngược lại.
"Không có... Ta chỉ còn nửa gói mì, giữa trưa đã cho con ăn rồi." Lương Phương nói.
"Ngươi không đi lục soát nhà khác à?" Vương Viễn hết chỗ nói.
Ở đây có ba dãy nhà, trước kia hộ gia đình ở chật ních, bây giờ bọn họ không còn, thế nào cũng có thể kiếm được chút gì đó để ăn chứ, mẹ nó năng lực sinh tồn của nàng ta kém quá vậy.
"À... Đó là đồ của người khác mà!" Lương Phương rất sốc, tư duy của cô vẫn chưa thể thoát khỏi thời bình.
"Ngươi còn hơi đói thôi đấy! Đói vài bữa nữa ngươi sẽ biết." Vương Viễn thở dài, tay day trán: "Ngươi cứ về nghỉ ngơi với Tiểu Kiệt đi, ta đi lấy chút gì đó ăn." Vương Viễn nói một câu, để Lương Phương đi theo Vương Ngọc Kiệt lên lầu, sau đó dẫn theo bốn bộ xương khô đi thẳng tới kho lạnh phía sau quầy bán quà vặt.
Dưới tận thế, người ta phải đề phòng nhau thôi.
Không phải Vương Viễn nhỏ mọn gì.
Mấu chốt là mọi người mới chỉ là bèo nước gặp nhau, không thân thiết với nhau như Vương Ngọc Kiệt, có thêm chút đề phòng cũng tốt.
Dù sao là không để cho cô ấy bị đói, còn những chuyện khác tốt nhất là đừng nên biết...
Sau tận thế, đây là lần đầu tiên Vương Viễn đến kho lạnh.
Đồ trong quầy bán quà vặt đã bị người trong khu cư xá cướp sạch... bọn họ cũng đâu có dùng tới, đến cả người lẫn của đều bị lũ chuột biến dị gặm sạch sành sanh.
Cũng may cánh cửa kho lạnh khá kín đáo, không bị người phát hiện.
"Tiểu Bạch! Lên!"
Vừa tới cửa kho lạnh, Vương Viễn liền ra hiệu Tiểu Bạch lên mở cửa.
Có trời mới biết liệu trong kho lạnh có chuột biến dị hay không, cẩn thận vẫn hơn.
"Két két!!"
Khi cửa kho lạnh lớn vừa mở, một luồng khí lạnh ập vào mặt.
"Hả?"
Cảm nhận được cái lạnh, tim Vương Viễn thình thịch một tiếng, bỗng cảm thấy có chút không ổn.
Kho lạnh bảo quản đồ đạc nếu bị mất điện một ngày, sẽ không lạnh đến thế, ngược lại có thể sẽ còn nóng hơn bên ngoài một chút.
Vương Viễn đã chuẩn bị tinh thần cho việc rau củ dự trữ bị hư hỏng rồi, nhưng sao cái kho lạnh này còn có khí lạnh, mà cái khí lạnh này dường như không phải loại lạnh do đông đá gây ra.
"Có người!! Chắc chắn có người!!"
Vương Viễn kinh hãi!
Xuân Ca liền ném ra một quả cầu Thánh Quang.
"Xoẹt!"
Thánh Quang chói mắt chiếu sáng cả kho lạnh.
Vật tư được sắp xếp chỉnh tề trong kho lạnh, chỉ thấy ở một góc khuất có một tấm thảm phủ lên tùy ý, trên tấm thảm còn có đồ ăn vặt chưa ăn hết.
"Ai ở trong đó? Ta chuẩn bị động thủ đây!!" Thấy vậy, Vương Viễn lập tức quát lên nghiêm nghị.
"Vương... Vương ca?"
Vừa dứt lời, Vương Viễn đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ góc khuất.
Ngay sau đó, một bóng người cẩn thận từng li từng tí bước ra từ phía sau kệ hàng.
"Tiểu Trương?!?"
Khi thấy rõ gương mặt kia, Vương Viễn lập tức ngây người: "Ngươi còn sống sao? Sao ngươi lại ở đây?"
"Thật là Vương ca à..."
Tiểu Trương nhìn thấy Vương Viễn thì trực khóc: "Sớm biết nghe lời anh về nhà rồi, bọn họ... cướp sạch đồ đạc của tôi, bên ngoài nhiều chuột quá... chết nhiều người lắm..."
Rõ ràng là Tiểu Trương đã bị chấn kinh không nhỏ, nói năng lộn xộn cả lên.
Nhưng Vương Viễn đại khái cũng hiểu được.
Ngày đó vì Vương Viễn nói khó nghe, hai người cãi nhau không vui, Tiểu Trương còn mắng Vương Viễn độc miệng, là đồ ngu chết không yên lành.
Kết quả ngày hôm sau đã là tận thế.
Cư dân trong khu cư xá trước tiên ồ ạt lao vào siêu thị vơ vét, rồi bị vô số chuột biến dị đuổi theo điên cuồng gặm nhấm.
Tiểu Trương nhân lúc hỗn loạn chạy trốn vào trong kho lạnh.
Rồi ở lại đó một mình đến tận bây giờ.
Nếu Vương Viễn không đến, số vật tư này có thể giúp cậu ta sống sót.
Cho đến khi bị dị năng giả tìm kiếm vật liệu phát hiện ra.
"Vương ca... Em muốn về nhà... Anh có thể đưa em về một chuyến được không?" Tiểu Trương vừa khóc vừa nói: "Cha mẹ em đều lớn tuổi rồi... Em muốn gặp họ lần cuối, cho dù là..."
Nói đến đây, Tiểu Trương không dám nói gì nữa.
Bây giờ thế giới đã ra cái dạng này rồi, người trẻ còn sống không nổi, huống chi là hai người già.
Bạn cần đăng nhập để bình luận