Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 469: Vương Viễn tiếp tế

Chương 469: Vương Viễn tiếp tế Giang Bắc thành, Ngưu gia thôn, tiệm thuốc.
"Lão sư, sao giờ này lại gọi ta dậy rồi?" Mạc Bạch nhìn Lưu Kế Sinh đang đóng gói dược liệu trong đêm, dụi mắt hỏi.
"Nhanh lên!"
Lưu Kế Sinh thúc giục nói: "Vừa rồi Vương lão đại ở tiền tuyến gửi tin báo, nói là tiếp tế đang căng thẳng, tranh thủ thời gian gửi một nhóm thuốc qua."
"Hả? Không chống nổi sao?"
Mạc Bạch nghe vậy kinh ngạc, càng nhiều hơn là bất ngờ.
Bởi vì theo hắn biết, nhân loại có lực lượng phòng thủ đặc biệt mạnh, quân đoàn ma tộc căn bản không thể công phá.
Thậm chí còn có hai đạo quân ma tộc bị đánh lui, hỏa lực có thể nói là rất mạnh, tình huống này, sao còn căng thẳng tiếp tế, chẳng lẽ tình hình chiến đấu hôm nay chỉ là giả, thật ra Giang Bắc thành bên này đã dùng hết át chủ bài rồi?
Mạc Bạch như có điều suy nghĩ.
"Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai! Tóm lại là cần tiếp tế." Lưu Kế Thành lắc đầu: "Ta cũng không phải người ở tiền tuyến, sao họ có thể nói rõ với chúng ta được, đem thuốc gửi tới là được, ngươi hỏi nhiều vậy làm gì."
"Thiên hạ hưng vong thất phu hữu trách!" Mạc Bạch ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt nói: "Nếu như ta là người thức tỉnh, ta cũng muốn ra tiền tuyến cống hiến chút sức, có chết cũng đáng!"
"Thôi đi ông! Nhanh làm việc đi! Ngươi ở hậu phương làm tốt thuốc cũng là cống hiến sức mình rồi." Lưu Kế Thành cười mắng: "Ngươi nhóc này tuổi còn trẻ, trong đầu toàn là nhiệt huyết, không biết trời cao đất dày, tiền tuyến có gì hay, ngày nào cũng đòi sống đòi chết quá nguy hiểm, như ta làm dược tề sư, vừa an toàn vừa có tiền, đây mới là đường ra cho ngươi."
"Hắc hắc!"
Mạc Bạch cười hắc hắc, không nói gì nữa, tranh thủ thời gian ngồi xuống bắt đầu đóng gói dược phẩm.
Đóng gói dược phẩm xong thì đã hơn hai giờ sáng.
"Lão sư! Ngươi nghỉ đi, để con đi giúp người đưa!"
Mạc Bạch rất biết điều, chủ động muốn đi vận chuyển dược phẩm.
"Ừm! Vậy con đi đường cẩn thận!" Lưu Kế Thành cũng không từ chối, tiện tay đưa chìa khóa xe cho Mạc Bạch.
Thật ra ban đầu ông ta cũng muốn để Mạc Bạch đi đưa.
Mạc Bạch nhận lấy chìa khóa xe, kéo dược phẩm đi thẳng đến doanh trại người thức tỉnh ở tiền tuyến.
Lúc này Vương Viễn đã đợi từ lâu.
"Vương lão đại... con có tới trễ không?" Mạc Bạch lái xe vào doanh trại, đi thẳng đến trước mặt Vương Viễn.
"Không có! Đúng giờ đấy!"
Vương Viễn liếc qua thuốc trên xe của Mạc Bạch, rất hài lòng vỗ vai Mạc Bạch nói: "Nhưng mà có chuyện muốn nhờ cậu một chút."
"A? Chuyện gì?" Mạc Bạch hơi kinh ngạc.
Mình ngoài việc đưa thuốc, còn có thể làm gì khác sao?
"Ta còn có chút việc cần sắp xếp, ngươi có thể giúp ta mang số thuốc này qua doanh trại bên Chấn Hưng Lộ trước được không!" Vương Viễn nhỏ giọng hỏi.
"Cái này..."
Mạc Bạch nghe vậy thì làm bộ dáng suy nghĩ: "Về lý là có thể... nhưng mà lão sư còn đợi con..."
"Mười kim tệ!"
Mạc Bạch còn chưa nói xong, Vương Viễn đã lấy mười kim tệ đưa tới.
"Thật ra Vương lão đại nói có lý!" Mạc Bạch thấy kim tệ thì mắt sáng lên, vội vàng đổi giọng: "Vì nhân dân phục vụ là việc con luôn muốn làm."
"Rất tốt! Ta rất thích ngươi!"
Vương Viễn vô cùng hài lòng nói: "Cho dù ở đây canh giữ quê hương, hay là vận chuyển thuốc men, đều là vì nhân dân phục vụ, nhanh đi đi! Phải mang thuốc đến đó trước khi trời sáng."
"Được ạ!!"
Mạc Bạch kích động chào Vương Viễn một cái, sau đó lái xe thẳng đến doanh trại Chấn Hưng Lộ...
"Không phải... ngươi nói hắn là gián điệp mà?"
Thấy Vương Viễn vậy mà lại để Mạc Bạch đi đưa, Đại Bạch cùng mấy người đầu đầy dấu chấm hỏi: "Sao còn muốn để hắn đi đưa?"
"Đúng đó! Thằng nhóc này láo liên láo lét, đang bày trò gì đấy." Tiểu Bạch cũng nói.
"Hắn làm tay chân chắc không dám..." Mà Xuân Ca thì vuốt cằm nói: "Mấu chốt là bên Chấn Hưng Lộ rất lộn xộn... nếu hắn thấy, chẳng phải sẽ lộ nhược điểm của chúng ta à."
"Hắc hắc!" Mã Tam Nhi cười hắc hắc: "Nhược điểm, bé xíu à, bây giờ ta hết nhược điểm rồi."
Mọi người: "..."
Gã này, đúng là không lúc nào không hèn mọn.
"Ừm! Các ngươi nói đều đúng!" Đối diện với sự nghi ngờ của mấy người Đại Bạch, Vương Viễn cười gật đầu nói: "Xem ra mọi người rất đề phòng hắn."
"Đương nhiên! Đây chính là gián điệp ma tộc! Ngươi không biết gián điệp ma tộc đáng ghê tởm thế nào đâu." Đám khô lâu nhao nhao nói.
Thời của bọn họ, gián điệp ma tộc là đám đáng ghê tởm nhất, bọn chúng đầu tiên trộm thánh vật của loài người là "Anh Hùng Sử Thư" khiến nhân loại mất lãnh đạo.
Tiếp đó lại ám sát tất cả Dược Tề sư, làm nhân loại mất lực lượng tiếp tế.
Cuối cùng là đám gián điệp ma tộc mở cửa Thánh Quang Thành từ bên trong, phá hủy nền văn minh nhân loại trong chốc lát.
Lúc này mấy tên khô lâu còn không xông lên giết Mạc Bạch liền cũng rất kiềm chế rồi.
"Ha ha!"
Vương Viễn lại cười ha ha nói: "Gián điệp chưa chắc đã có hại, xem cách người ta dùng thế nào."
...
Ở một bên khác, Mạc Bạch nhanh chóng đến doanh trại Chấn Hưng Lộ.
Má ơi, vừa vào cửa Mạc Bạch đã giật mình.
Chỉ thấy trong một doanh trướng, đông nghịt người... Khoảng mười mấy người, đều là đầu lĩnh các đoàn mạo hiểm, đang tranh cãi ầm ĩ, Mạc Bạch còn tưởng thân phận của mình đã bị lộ, những người này đang trốn ở đây để phục kích mình.
"Ngươi là ai?"
Thấy Mạc Bạch đột nhiên đến, một đám đầu lĩnh đoàn mạo hiểm nhao nhao đứng dậy hỏi.
"Tôi... tôi..."
Mạc Bạch giả bộ mặt hoảng sợ nói: "Là Vương lão đại ở Ngưu gia thôn bảo tôi đến đây đưa đồ tiếp tế cho mọi người, hàng hóa ở bên ngoài cả rồi."
"Dược phẩm?"
"Tiếp tế!?"
Đám người nghe vậy ban đầu ngơ ngác, sau đó mặt mày hớn hở.
Thời chiến tranh, tiếp tế dược phẩm là đồ cực kỳ quý giá.
Đột nhiên có đồ tiếp tế tới, lại càng là một món hời bất ngờ.
"Tôi nói trước nhé, mấy loại thuốc này là của tôi, tôi là lực lượng chính kháng cự chính diện chủ yếu!" Đúng lúc này, một tên đầu lĩnh đoàn mạo hiểm đứng dậy nói.
"Thả cái rắm vào mặt bà nhà ngươi! Ngươi là cái thá gì! Chúng ta chuyển hàng nhiều nhất, mấy thứ này chắc chắn là của chúng ta!" Một gã đầu lĩnh khác trực tiếp mắng.
"Ngươi chuyển nhiều nhất á? Không có chúng ta ở bên cạnh quấy rối, ngươi chuyển cái đầu ông nhà ngươi!" Một người bên cạnh lên tiếng vạch trần.
"Nếu không thì chúng ta chia đều đi!" Lúc này, ở một chỗ khuất nhất có một gã đầu lĩnh yếu ớt giơ tay lên.
Vừa nói dứt lời, mọi người đều trừng người kia, đồng thanh mắng: "Ngươi tính là gì mà đòi chia đều với chúng ta!"
"...".
Nhìn cảnh trước mắt, đám người này như muốn đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán, Mạc Bạch trực tiếp cạn lời.
"Vậy... cụ thể cho ai tôi cũng không biết, mấy người tự từ từ chia nhé... Tôi về trước!"
Mạc Bạch nói xong một tiếng liền vội vã rời khỏi cái nơi thị phi này.
Cùng lúc đó, bên quân doanh ma tộc, Harris nhận được một tin: "Chấn Hưng Lộ là điểm đột phá! Nơi đó các đoàn mạo hiểm đều là từng người tác chiến, hơn nữa hao tổn dược phẩm rất cao, căn bản không có lực kháng cự."
Bạn cần đăng nhập để bình luận