Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 803: Tha hương ngộ cố tri!

Chương 803: Tha hương ngộ cố tri!
"Thật là một đám người đểu cáng..."
Nhìn đám người trước mắt, Vương Viễn luôn có cảm giác đã từng quen biết.
Cái phong cách nhảy nhót tưng bừng, nhây nhớt này, sao cứ thấy quen mắt thế nhỉ?
"Này! Mấy người các ngươi..."
Ngay lúc Vương Viễn định thần lại, đột nhiên sau tai truyền đến một giọng nói.
Mấy người Vương Viễn vội vàng quay đầu lại.
Chỉ thấy một cung tiễn thủ râu ria xồm xoàm đang nhìn chằm chằm bọn họ.
Cung tiễn thủ kia mắt rất to, sáng ngời có thần, sau đầu thắt một bím tóc...
Hình như đã gặp ở đâu đó.
Lúc này, cung tiễn thủ kia nhìn thấy mấy người Vương Viễn, cũng sững sờ.
"Lão đại! Chính là bọn họ."
Đây là tiểu đệ bên cạnh cung tiễn thủ kia, chỉ vào mấy người Vương Viễn nói: "Bọn họ không có huy chương mà còn muốn đánh người."
Khi chỉ đến Vương Ngọc Kiệt, tiểu đệ kia vẫn không quên nói thêm: "Chính là nữ nhân này, rất hung dữ, đánh bị thương không ít huynh đệ của chúng ta."
"Khả... Khả... Khả Khả cô nương?"
Cung tiễn thủ kia khi nhìn thấy Vương Ngọc Kiệt, vẻ mặt chấn động, cẩn thận dè dặt gọi thành tiếng.
"A!"
Nghe thấy cách xưng hô này, mọi người đều sững sờ.
Quay đầu nhìn sang.
"Ngưu thúc... Lão Lý... Hải cô nương..."
Cung tiễn thủ kia nhìn thấy mấy người Vương Viễn, tiếp tục nói.
"Ngươi... Ngươi là?"
Mấy người Vương Viễn cũng sửng sốt.
Gã này... Vậy mà nhận ra mình, lại còn gọi toàn bộ bằng ID trong trò chơi.
"Ta là Tùy Tiện Loạn Xạ đây mà..." Cung tiễn thủ kích động kêu lên: "Các ngươi không nhận ra ta sao?"
"À..."
Nghe cung thủ kia tự giới thiệu, mọi người đều ngớ cả người.
Trong ấn tượng của mấy người Vương Viễn, Tùy Tiện Loạn Xạ là một đứa trẻ non nớt, khi đó mọi người thường xuyên trêu chọc hắn để mua vui.
Không ngờ bây giờ đã thành một ông chú trung niên.
Nhưng nghĩ kỹ lại, tận thế đã qua 7 năm, đứa trẻ năm đó bây giờ cũng đã hai lăm, hai sáu tuổi.
Thêm nữa, cuộc sống gian nan vất vả trong tận thế không thể so với thời đại hòa bình sống an nhàn sung sướng.
Cũng khó trách trông có vẻ già dặn hơn một chút.
"A!! Thì ra là Tiểu Tiện."
Mọi người vội vàng đón chào.
Tùy Tiện Loạn Xạ cũng lao tới.
"A..."
Đám giác tỉnh giả kia, thấy lão đại của mình vậy mà quen biết Vương Viễn, từng người đều ngớ ra.
"Không phải chứ... Trận này chúng ta đánh toi công rồi sao."
"Chết tiệt! Xong rồi, xong rồi."
"Không ngờ mấy năm không gặp, ngươi đã lớn thế này rồi."
Vương Viễn và Tử Thần cảm khái không thôi.
Thật đúng là thời gian thấm thoắt.
Đứa nhóc con trong đội ngũ năm đó, giờ cũng thành lão đại của một đoàn mạo hiểm.
"Đã bao nhiêu năm rồi..." Tùy Tiện Loạn Xạ nói: "Sau này đừng gọi ta Tiểu Tiện nữa, ta tên là Lưu Nhạc Vui."
"Thật vui vẻ..." Mọi người tối sầm mặt, còn không dễ nghe bằng Tiểu Tiện.
"Trung hòa một chút đi, gọi ngươi là Phân thì thế nào?" Tử Thần nhìn thấy Tùy Tiện Loạn Xạ, liền không nhịn được muốn trêu hắn.
"Cút đi ngươi, đồ tiện nhân!" Tùy Tiện Loạn Xạ giận dữ: "Thôi bỏ đi, vẫn cứ gọi như trước đây đi, nghe thân thiết hơn."
"Không ngờ lại có thể gặp ngươi ở đây." Vương Viễn cũng cảm khái không thôi.
Nhiều năm như vậy, mấy anh em cũng chưa tụ họp đủ.
Trước đây là vì giai đoạn đầu tận thế, giao thông không thuận tiện, tin tức giữa các thành phố bị tắc nghẽn.
Bây giờ có điều kiện rồi, thật sự muốn tìm lại toàn bộ lão huynh đệ ngày trước.
"Ta vẫn luôn chú ý đến ngươi đấy." Tùy Tiện Loạn Xạ nói: "Lão đại Cẩm Thành chính là ngươi phải không! Hoàn thành nhiệm vụ thủ vệ thành Giang Bắc cũng là ngươi đúng chứ? Người khác không có bản lĩnh đó đâu."
"Ha ha ha! Ngươi đã biết là ta sao không đến tìm ta?"
Trong lời nói của Vương Viễn mang theo vài phần trách móc.
"Khi đó giao thông không thuận tiện mà... Tất cả đều phải đi bộ... Bên ta lại còn có bao nhiêu huynh đệ như vậy." Tùy Tiện Loạn Xạ thở dài nói: "Về sau lại mấy năm liền không có tin tức của ngươi... Ta còn tưởng rằng..."
Quê của Tùy Tiện Loạn Xạ chính là thành Thiên Nam.
Trước tận thế, tiểu tử này vẫn là một phú nhị đại.
Sau tận thế, dựa vào thực lực, nhanh chóng tập hợp một đoàn mạo hiểm, ở thành Thiên Nam cũng được coi là cao thủ hàng đầu.
Về sau khi bọn Lăng Phong đến thành Thiên Nam, đã xảy ra mấy lần xung đột với đoàn mạo hiểm của Tùy Tiện Loạn Xạ. Bên Lăng Phong cao thủ đông đảo, còn bên Tùy Tiện Loạn Xạ chỉ có một mình hắn là tương đối lợi hại.
Cho nên lúc đầu toàn bị chèn ép.
Nhưng về sau Lăng Phong sáng lập liên minh chủ thành.
Biết Tùy Tiện Loạn Xạ là nhân tài, liền lập tức kéo hắn vào quân đoàn.
Mấy năm nay phát triển cũng không tệ, các đoàn mạo hiểm có thể ở lại thành Thiên Nam về cơ bản đều thuộc về đoàn tinh anh của liên minh chủ thành.
Mặc dù mọi người chỉ quen biết qua chơi đùa tháng đó, nhưng cũng coi như là sinh tử chi giao.
Nhưng thời gian rồi cũng sẽ san bằng tất cả.
Sau tận thế, Tùy Tiện Loạn Xạ cũng từng nghĩ đến việc đi tìm bọn Vương Viễn, nhưng có lúc thật sự là thân bất do kỷ.
Cả một đám huynh đệ dựa vào mình để kiếm cơm, cũng không thể bỏ rơi huynh đệ hiện tại để đi tìm huynh đệ trước kia.
Hơn nữa nhiều năm như vậy, mấy người Vương Viễn lại biệt tăm tin tức suốt năm năm.
Dù sao mỗi người đều có cuộc sống riêng.
"Vô Song và Vô Địch lát nữa sẽ tới." Tùy Tiện Loạn Xạ tiếp tục nói: "Ta đã gửi tin tức cho họ rồi."
"Hai người họ cũng ở chỗ ngươi à?"
Vương Viễn trong lòng vui mừng.
Không ngờ chuyến đi này vậy mà tìm lại được ba người bạn cũ.
"Ừ! Hai người họ là sau này mới gia nhập liên minh chủ thành... Sau đó ta liền kéo bọn họ về chỗ ta..."
Tùy Tiện Loạn Xạ nói.
Hai anh em Nhân Giả Vô Địch và Dũng Giả Vô Song này ở cùng một thành phố.
Sau tận thế cũng tập hợp một đội ngũ, phát triển thuận lợi.
Khi liên minh chủ thành mới thành lập, chiếm được chủ thành nơi họ ở, hai người này còn dẫn người chống cự lại, kết quả gặp phải Tùy Tiện Loạn Xạ.
Nghĩ rằng đi theo ai cũng là đi theo, vì vậy liền mang theo đoàn đội, được Tùy Tiện Loạn Xạ kéo vào đội ngũ của mình.
...
Rất nhanh, Nhân Giả Vô Địch và Dũng Giả Vô Song liền đi tới cửa thành.
Nhìn thấy mấy người Vương Viễn, hai người kích động đến lệ nóng lưng tròng.
"Mẹ kiếp! Ngưu ca! Mấy năm nay ngươi đi đâu vậy?" Dũng Giả Vô Song vẫn thẳng tính như vậy, vỗ vai Vương Viễn hỏi.
Nhân Giả Vô Địch cũng vẻ mặt hiếu kỳ: "Người cao điệu như ngươi, đột nhiên mấy năm không có tin tức, bọn ta còn tưởng ngươi toi rồi chứ, ta còn định đi tìm thi thể của ngươi, nhưng người sống còn tìm không thấy, thi thể thì biết tìm ở đâu."
Nhân Giả Vô Địch cũng là có lòng... Nhớ ra hắn biết thuật Phục Hoạt... Người này tìm thi thể của mình, hẳn là muốn hồi sinh mình.
"Thật ra bọn ta cũng không có biến mất..."
Vương Viễn nói: "Chỉ là đi làm một nhiệm vụ..."
"Có chuyện gì đừng nói ở đây, chúng ta đến quán rượu uống vài chén!"
Không đợi Vương Viễn nói xong, Tùy Tiện Loạn Xạ liền hô hào.
"Đi! Vừa uống vừa nói chuyện."
Mấy người cũng nhao nhao hưởng ứng.
"Lão đại Vô Song và lão đại Vô Địch cũng biết bọn họ."
"Xong đời rồi, trận đánh này đúng là toi công."
"Mẹ nó chứ, người này là ai vậy?"
"Lão đại hình như gọi hắn là Ngưu thúc..."
"Ngưu thúc... A, hắn hình như là lão đại của lão đại."
Lúc này, có giác tỉnh giả đã đi theo Tùy Tiện Loạn Xạ khá lâu kinh hãi nói: "Trước đây thường xuyên nghe lão đại luôn miệng nhắc tới mà..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận