Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 232: Ngươi thật là biết chọn

Theo hệ thống nhắc nhở hiện lên. Ba người trên đầu nổi lên danh tự. Xem ra thế giới mặc dù chuyển dời đến thế giới hiện thực, nhưng thiết lập trò chơi vẫn còn đó. Chủ động PK người sẽ lộ danh tự. Khác biệt duy nhất là, thế giới hiện thực hủy bỏ thiết lập giá trị PK, cho nên cũng không có thuyết pháp phòng vệ chính đáng. Cầm đầu cái tên mắt tam giác thuẫn chiến sĩ gọi Khương Lâm Thanh. Gã mập lùn chiến sĩ gọi Diệp Cường, còn thích khách gọi Tiêu Thâm. Khá lắm, đây cũng là họ Diệp lại là họ Tiêu, phóng vào trong sách khác cũng không thể gây... “A?” Gặp một đòn công kích đâm vào người Tiểu Bạch, Tiểu Bạch không hề động đậy, Khương Lâm Thanh không khỏi giật mình. Tình huống thế nào đây? Thời điểm tận thế giáng lâm, tất cả giác tỉnh giả chỉ có thể ở trong game chọn ba hạng mục. Nhưng phàm những trang bị và kỹ năng có thể mang tới, trên cơ bản đều là vật trân quý nhất, quan trọng nhất trong nhân vật game của người giác tỉnh này. Khương Lâm Thanh tự nhiên cũng không ngoại lệ. Gia hỏa này tuy không phải đại cao thủ nổi danh gì, nhưng hắn cùng Diệp Cường và Tiêu Thâm đều là game thủ chuyên nghiệp thuộc một phòng làm việc cày đồ. Trang bị trên người cũng đều là những món cực phẩm mà bọn họ đã trộm được từ các nhà kho đêm trước tận thế, chuẩn bị treo lên mạng tư bán. Nhất là tấm chắn trên tay Khương Lâm Thanh, lại càng là một món cực phẩm trang bị hiếm có. Nếu không gặp đúng ngày tận thế, cái tấm chắn này đem ra bán cũng đủ cho ba người thu nhập một năm. Nhưng Khương Lâm Thanh mang theo món cực phẩm trang bị như vậy, một đòn công kích đâm vào một Khô Lâu binh mà Khô Lâu binh không nhúc nhích, đơn giản không hợp lẽ thường. Phải biết, loại vật như Khô Lâu binh trong giai đoạn đầu game chính là pháo hôi. Đương nhiên, cho dù Khương Lâm Thanh có vắt óc suy nghĩ cũng không thể ngờ rằng, tên khô lâu binh này không chỉ biết đỡ đòn mà còn có thể nhẹ nhàng dùng 【thuẫn phản】 loại kỹ xảo cao cấp. Nhưng Khương Lâm Thanh cũng lập tức nhận ra tên khô lâu binh này không dễ đối phó, lúc này liền ra lệnh cho hai người sau lưng: "Đi giết tên Tử Linh Pháp Sư kia!!" Tử Linh Pháp Sư mới là bản thể của Khô Lâu binh, chỉ cần giết được Tử Linh Pháp Sư thì cho dù Khô Lâu binh có mạnh đến đâu cũng vô dụng. Tiêu Thâm thân hình thoắt cái đã biến mất trong không khí. “Động thủ!” Vương Viễn mắt hơi híp lại, ra lệnh tấn công. Tiểu Bạch nhận được lệnh, trở tay một kiếm chém về phía đầu Khương Lâm Thanh. Khương Lâm Thanh phản ứng cũng không chậm, vội vàng giơ tấm chắn lên cao, chặn được một kiếm của Tiểu Bạch. Tấm chắn của Khương Lâm Thanh vừa giơ lên đã lộ ra phần thân, Tiểu Bạch nhân đó tung một cước 【đại địa chà đạp】 đạp thẳng vào đầu gối của Khương Lâm Thanh. “Răng rắc!” Đầu gối Khương Lâm Thanh bị giẫm nát. “A!” Chỉ nghe Khương Lâm Thanh hét lên, trực tiếp quỳ rạp xuống đất. “??????” “!!!!!” Thấy cảnh này, đám thanh niên tay cầm gậy bóng chày sau lưng Khương Lâm Thanh đều ngây người ra. Vốn còn định xông lên giúp đỡ, lúc này cũng cứng đờ tại chỗ. Bọn họ đều từ trên lầu đi theo Khương Lâm Thanh xuống, tự nhiên đã thấy thủ đoạn của Khương Lâm Thanh, mấy con chuột biến dị đáng sợ đều bị Khương Lâm Thanh đánh chết rất dễ dàng. Đó là lý do mà đám thanh niên trai tráng đều ngoan ngoãn nghe theo Khương Lâm Thanh. Có ai ngờ rằng chỉ sau hai hiệp, Khương Lâm Thanh mới nãy còn nghênh ngang lại bị đánh ngã xuống đất. Mẹ nó… Mấy người trẻ tuổi đột nhiên có chút hoài nghi nhân sinh. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Thế giới đột nhiên đã thay đổi… Sau đó lại xuất hiện một đám nhân vật hung hãn đáng sợ hơn, không phải, cái khu dân cư nhỏ xíu này không phải là cái khu ổ chuột nổi tiếng sao, sao lại ẩn chứa nhiều cao thủ tuyệt thế đến vậy… Đùa à! Tiểu Bạch là tiêu chuẩn gì chứ? Cho dù Khương Lâm Thanh chơi game giỏi đến mấy thì cũng chỉ là người chơi, từ game chuyển sang đời thực còn phải thích ứng một chút. Mà Tiểu Bạch, là từ tận thế kỳ khó khăn nhất xuyên không qua đây. Về mặt thực lực thì cao hơn Khương Lâm Thanh không biết bao nhiêu cấp bậc. Huống hồ cùng là một cấp, Tiểu Bạch không những thừa hưởng thuộc tính của Vương Viễn mà còn có tăng trưởng của bản thân, xét về thuộc tính cũng cao hơn Khương Lâm Thanh rất nhiều. Chưa kể Tiểu Bạch còn mặc đầy đồ trên người, sao có thể sánh được với loại tôm tép như Khương Lâm Thanh. Ngay lúc Tiểu Bạch chuẩn bị bồi thêm nhát nữa kết liễu Khương Lâm Thanh thì đột nhiên một bóng người xuất hiện sau lưng Vương Viễn, chủy thủ trong tay đâm thẳng vào cổ Vương Viễn. Là Tiêu Thâm! “Ha ha!” Vương Viễn cảm giác được có người ở sau lưng, mỉm cười, không hề né tránh. “Két!” Ngay lúc Tiêu Thâm nghĩ rằng sắp thành công thì đột nhiên cổ căng lên, sau lưng bị ai đó đạp một cước thật mạnh, đồng thời một sợi dây cung siết chặt lấy cổ mình. “Dát…” Lần này, Tiêu Thâm bị siết đến không thở nổi, tấn công im bặt, bàn tay cầm chủy thủ giãy giụa một cách vô thức. Tiêu Thâm chật vật quay mặt đi, sau đó nhìn qua. Chỉ thấy sau lưng là một Khô Lâu binh đang đội chiếc mũ rơm màu xanh lục, trên mặt không chút biểu cảm, hai hốc mắt có ngọn lửa linh hồn màu xanh biếc đang nhảy nhót. Mã Tam Nhi cười hắc hắc nói: "Gã này… Dám tấn công Ngưu ca trước mặt ta, đúng là coi cung tiễn thủ này không có khả năng cận chiến sao, đúng là không để Bôn Lôi Tiễn của ta vào mắt.” Vừa nói, Mã Tam Nhi vừa chuẩn bị quay người. Độc giả thường xuyên đọc truyện chém giết đều biết, một khi siết cổ mục tiêu xong mà quay lưng đi, thì cơ bản là mục tiêu sẽ chết chắc. “Thả bọn chúng ra! Nếu không ta có thể động tay!” Nhưng ngay lúc này, từ chỗ Vương Viễn vang lên một tiếng quát lớn. Mọi người nghe tiếng quay lại. Chỉ thấy gã mập lùn Diệp Cường đang cầm một thanh đại kiếm kề lên vai Vương Ngọc Kiệt. Mặt gã đỏ bừng, trợn trừng mắt quát lớn vào mọi người: “Nhanh lên, đầu óc ta không tốt lắm đâu, cẩn thận ta không khách khí với nàng ta!” “…” Cả căn phòng trong nháy mắt lặng ngắt như tờ. “Ai…” Vương Viễn bất đắc dĩ gãi đầu, đầy đầu là vẻ im lặng tuyệt đối. Im lặng kiểu viết hoa. Bốn bộ xương càng tại chỗ bật cười thành tiếng. Khá lắm, tên mập nhỏ đúng là có mắt nhìn, vừa ra tay đã tóm ngay hàng lớn. Ngươi bắt ai không được lại đi bắt nàng ta. Ngay cả chính Vương Ngọc Kiệt cũng không còn gì để nói. Trên trán đều là hắc tuyến. Không phải chứ, chẳng lẽ mình nhìn dễ bị bắt nạt thế sao? “Mau đi cứu Tiểu Kiệt đi.” Lương Phương thấy thế thì hoảng sợ vô cùng. Nhưng mọi người vẫn không động đậy, chỉ khoanh tay đứng nhìn Diệp Cường một cách thong thả. “Các ngươi… Các ngươi có ý gì? Ta thật sự động thủ đó…” Vừa nói, Diệp Cường hai tay vừa dùng sức, lưỡi đại kiếm ép vào cổ Vương Ngọc Kiệt. Vương Ngọc Kiệt không hề hoảng loạn, tay trái vươn ra nắm lấy lưỡi kiếm, tay phải thuận thế tóm lấy cổ tay Diệp Cường, mạnh mẽ dùng lực. “Ai nha!” Cổ tay Diệp Cường tê rần, không khỏi buông tay ra. Tiếp theo Vương Ngọc Kiệt tung chân phải về sau, phịch một tiếng, một cước đạp mạnh vào ngực Diệp Cường. Diệp Cường bị đạp cho ngồi xổm xuống đất. Vương Ngọc Kiệt quay người, đưa kiếm ra, giây tiếp theo mũi kiếm đã chống đỡ trên yết hầu của Diệp Cường. Một chuỗi động tác uyển chuyển, đỡ đòn, đoạt kiếm, quay người, phản sát, tất cả khiến mọi người phải trầm trồ thán phục. Diệp Cường tại chỗ bị khuất phục. Khương Lâm Thanh và Tiêu Thâm lại càng kinh hãi. Bọn hắn vạn vạn không nghĩ tới rằng trong khu nhà tồi tàn này lại có cao thủ đến thế, ngay cả một cô gái bé nhỏ mà cũng khủng bố như vậy. Từ khi mấy người họ bước vào cửa cho đến khi tình thế đảo ngược, toàn bộ bị đánh bại, tổng cộng chưa đến ba mươi giây. Mẹ nó, đám người này rốt cuộc là lai lịch gì? Nhất là mấy thanh niên ở cổng lúc này đã vứt hết gậy bóng chày trong tay xuống đất. "Đừng giết bọn họ!!" Ngay lúc Vương Ngọc Kiệt chuẩn bị một kiếm đâm chết tên gia hỏa không có mắt này thì đột nhiên Vương Viễn lên tiếng ngăn lại mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận