Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 11: Tận thế điềm báo

Chương 11: Điềm báo tận thế
Vương Viễn mở tài khoản ngân hàng ra xem số dư còn lại. Là một thanh niên lớn tuổi thất nghiệp ở nhà, Vương Viễn vốn không giàu có. Nghe người ta nói chơi game làm game thủ chuyên nghiệp có thể k·i·ế·m tiền, Vương Viễn mới bỏ ra một vạn mua mũ giáp, định vào game thử vận may. Kết quả vào game đi dạo ba ngày, đến tân thủ thôn cũng chưa ra. Sau đó thì biết tin thế giới sắp tận thế. Thời gian trôi qua như trò đùa, may mà Vương Viễn hiện giờ tỉnh táo, nếu không đã nghi có phải ảo giác rồi. Sáng nay lại nạp một ngàn tệ vào game, hiện tại trong thẻ của Vương Viễn chỉ còn hai ngàn tệ, cũng là số tiền sinh hoạt cuối cùng của hắn. Nghĩ đến một tháng sau, hai ngàn tệ này sẽ thành giấy vụn, Vương Viễn trực tiếp xuống lầu đến cửa hàng tạp hóa. Dưới tình huống tận thế, đương nhiên đồ ăn và nước uống là quan trọng nhất. Hai ngàn tệ tuy không mua được nhiều vật tư, nhưng cũng đủ cho Vương Viễn cầm cự một thời gian trong tận thế.
“Anh Vương, sao anh lại mua nhiều mì gói với nước thế?” Chủ cửa hàng tạp hóa Tiểu Trương thấy Vương Viễn mua nhiều mì tôm và nước như vậy thì có chút giật mình. Cửa hàng tạp hóa ngay dưới lầu, muốn ăn lúc nào cũng xuống được, sao đột nhiên mua nhiều vậy?
"Thế giới sắp tận thế." Vương Viễn nhìn Tiểu Trương một chút, nghiêm túc nói. Ngày thường quan hệ giữa Vương Viễn và Tiểu Trương cũng không tệ lắm, thằng nhóc này cũng hay cho mình xúc xích hun khói, có thể giúp một tay lúc này đương nhiên muốn giúp.
"Ha ha ha!" Tiểu Trương nghe Vương Viễn nói vậy thì không nhịn được cười lớn: “Anh Vương thật biết đùa, sau năm 2012 không còn nghe ai nói có tiên đoán tận thế nữa mà."
“À…” Vương Viễn coi như đã hiểu ra, bây giờ nếu mình mà nói mấy chuyện tận thế nhảm nhí, chắc chắn sẽ chẳng ai tin, nếu cứ khăng khăng nói mấy chuyện này, nhẹ thì bị coi là b·ệ·n·h tâm thần, nặng thì sẽ bị 'mũ thúc thúc' bắt vì tội gây rối trật tự c·ô·ng c·ộ·ng. Xem ra trước tận thế muốn cứu nhiều người cũng không dễ dàng. Mình tuy không phải là người x·ấ·u, cũng không phải kiểu thích làm anh hùng, nên đương nhiên không cần phải tự chuốc thêm phiền phức cho mình.
"Ha ha!" Nghĩ đến đây, Vương Viễn cười ha ha một tiếng, sửa lời: "Dạo này đang chơi game, định cắm mặt một tháng."
“Tôi hiểu mà, « Phá Hiểu Lê Minh » phải không, nghe nói nhiều người đang nghiện game này lắm.” Tiểu Trương tỏ vẻ hiểu rõ: “Lát nữa tôi tìm người mang đồ lên cho anh.”
“Cảm ơn!” Vương Viễn thanh toán xong, vừa định ra cửa, đột nhiên dừng lại: "Tiểu Trương này, gần đây cậu tốt nhất cũng nên tích trữ thêm hàng đi.”
"Tôi hiểu rồi!" Tiểu Trương nói: "Dạo này chắc có nhiều người giống anh tích trữ đồ, tôi sẽ lấp đầy nhà kho."
“Ừm!” Vương Viễn vui vẻ gật đầu. Mình chỉ có thể giúp đến đây thôi. . .
Một lát sau, Vương Viễn nhìn những thùng nước và nửa phòng mì tôm chất đầy phòng, cảm giác an toàn tăng lên không ít, tuy đã tiêu hết sạch tiền tiết kiệm, Vương Viễn cũng không hề hối hận. Dù sao đây đều là những nhu yếu phẩm sinh hoạt, coi như một tháng sau tận thế không đến, cũng không tính là lãng phí, ít nhất cũng đủ dùng vài tháng. Số tiền hiện tại trong tay chỉ có thể chuẩn bị được những thứ này, chờ vào game k·i·ế·m tiền rồi tích trữ thêm những thứ khác, chứ dù tận thế mỗi ngày ăn mì tôm cũng ngán.
Làm xong hết mọi thứ, Vương Viễn lại lên giường, đội mũ bảo hiểm vào. Bất quá Vương Viễn không trực tiếp vào game mà lại đăng nhập diễn đàn. Sau khi lên cấp 10, người chơi sẽ phải vào thành chính để chuyển chức, tranh thủ xem trước c·ô·ng lược.
Mở diễn đàn, các loại th·iếp mời lung tung rối loạn bay đầy trời. Có giả danh cao thủ, hẹn hò cô nương, có người nhờ 'ca ca' kéo, lại có bang hội tuyển người. Nóng nhất vẫn là bài phàn nàn tỉ lệ rơi đồ trong game, nói là g·i·ế·t BOSS Bạch Ngân mà đến sợi lông cũng không thấy, cái game c·h·ó này tranh thủ hủy diệt cho nhanh. Vương Viễn tìm trong đống rác cuối cùng cũng thấy được bài c·ô·ng lược chuyển chức mình cần.
Trang web game chỉ có thông tin tám nghề cơ bản, chuyển chức phải do người chơi tự khám phá, nghe nói trong game tồn tại rất nhiều nhánh ẩn, nên mỗi người chơi gặp phải hướng chuyển chức khác nhau. Nhưng nhìn chung hiện tại, các nghề chính quy chia thành mười sáu loại. Chiến sĩ có thể chuyển thành chiến sĩ vũ khí chuyên về tấn c·ô·ng hoặc thủ hộ chiến sĩ chuyên về phòng ngự. Đấu sĩ có thể chuyển thành khí c·ô·ng sư chú trọng nội c·ô·ng hoặc quyền pháp gia chuyên về chiêu thức. Ph·á·p sư dựa theo lựa chọn nguyên tố khác nhau mà chia thành băng p·h·á·p hoặc hỏa p·h·á·p. T·ử Linh p·h·á·p Sư có thể chuyển thành t·ử linh thuật sĩ chuyên dùng trớ chú ma pháp hoặc t·ử linh triệu hoán sư chuyên triệu hồi vong linh quân đoàn. Th·í·c·h kh·á·c·h có tiềm hành giả và á·m s·á·t giả. Cung thủ có tay bắn tỉa và thợ săn. Mục sư chia thành thần mục và ám mục, Thánh kỵ sĩ chia thành thủ hộ kỵ sĩ và Trừng Phạt Kỵ Sĩ.
Có Anh Hùng Sử Thư trong tay, Vương Viễn chắc chắn sẽ chọn con đường t·ử linh triệu hoán sư.
【 Mọi người có p·h·át hiện cơ thể mình có gì khác lạ không? 】 Vương Viễn rời th·iếp mời, vừa muốn đăng nhập game, đột nhiên một tiêu đề mới hiện ra thu hút sự chú ý của Vương Viễn.
"Dị dạng?" Vương Viễn tò mò bấm vào xem bài viết. Người đăng là một pháp sư tên Đại Hải Vô Lượng, gia hỏa này tự xưng mình là pháp sư, hôm nay vừa thoát game thì đột nhiên cảm thấy trong đầu có một luồng năng lượng dao động, giống hệt như ma pháp trong game, giờ đăng bài xin giúp đỡ xem những người khác có gặp tình huống tương tự hay không.
Bài viết rất thành khẩn, nhưng bình luận bên dưới lại rất đúng 'phong cách diễn đàn'.
“Uầy? Cái trò giả trân này của ông cũng mới lạ đấy, tôi phục ông luôn!”
“Đúng đấy, so với mấy thánh 'khoe hàng' ở trên, không biết trình của ông kém bao nhiêu.”
“Tôi xin được gọi ông là b·á·c vương, hy vọng lần sau ông lại ‘diễn’ thành tích tốt hơn.”
Nhìn những bình luận phía dưới, Vương Viễn không khỏi bật cười. Đúng là diễn đàn game, mấy trò giả bộ 'lên' thế này ai mà chả có, chỉ xoay quanh mấy chuyện là g·i·ế·t con BOSS nào, thông được phó bản nào, rớt trang bị gì. Cũng không ngoài cái vòng 'tự luyến' khoe mẽ. Cái tên này nói cái gì mà cảm nhận được dao động ma pháp, đúng là trò lố để cho người khác bất ngờ mà. Bị người khác 'châm chọc' cũng là lẽ đương nhiên.
Cười thì cười, nhưng Vương Viễn không giống như những người khác chất vấn. Dù sao mình đang nắm chặt hai 'đầu mối' người trùng sinh cơ đấy, còn ly kỳ hơn cái ông đăng bài, đương nhiên không thấy ngạc nhiên. Cái th·iếp mời này xuất hiện càng khiến Vương Viễn tin rằng hai bộ xương khô là có thật. Tận thế thật sự sắp đến. Thế giới sắp thay đổi. Chỉ có tích trữ vật tư, tăng thực lực thì mới có thể tăng tỷ lệ s·ố·n·g sót trong tận thế. . .
Đăng nhập lại game, trấn Tây Bối vẫn náo nhiệt như thường. Người chơi cấp 10 có thể thông qua trưởng thôn truyền tống, đến thẳng thành chính gần khu vực tân thủ nhất. Trước mắt cảnh tượng nhất chuyển, Vương Viễn đã được truyền tống đến trước cổng một tòa thành chính đồ sộ. 【 Thành Lôi Bạo được phát hiện, bạn nhận được 1000 điểm kinh nghiệm. 】
Thành chính này chính là thành Lôi Bạo. Không giống trấn Tây Bối tinh xảo, thành Lôi Bạo với tường thành cao ngất, kiến trúc thô kệch, cho người ta một cảm giác hoành tráng đầy chất 'sử thi'. Nán lại khu vực tân thủ ba ngày, lúc này đã có không ít người chơi đạt cấp 10 và vào thành chính, khắp nơi trong thành đều là người chơi.
Vương Viễn không nói hai lời, mang theo hai Khô Lâu binh trực tiếp đi về phía nghĩa trang của thành Lôi Bạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận