Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 601: Quỷ dị Ngọa Long cương

Chương 601: Quỷ dị Ngọa Long cương
Nhà tù Hồng Khẩu, trước tận thế từng là nhà tù lớn nhất Thượng Hải. Thời kỳ hòa bình đã có tường cao lưới điện, không thể phá vỡ. Tuyệt đối là cấm địa đối với người bình thường. Sau tận thế, công sự được xây dựng dựa trên nền tảng nhà tù, lại càng thừa hưởng kết cấu nhà tù ban đầu cùng các loại phòng ngự công sự, có thể nói là dễ thủ khó công. Nhìn khắp Thượng Hải, không có công sự nào có lực phòng ngự so được với Ngọa Long cương. Đây cũng là lý do vì sao những đoàn mạo hiểm lớn, dù thực lực có mạnh hơn Ngọa Long cương cũng không dám tùy tiện trêu chọc bọn họ. Dù sao thực lực của đoàn mạo hiểm và công thành là hai chuyện khác nhau, có được một công sự phòng ngự như thế, chỉ bằng sức một đoàn mạo hiểm thì tuyệt đối bó tay chịu trói. Mà Ngọa Long cương lại là một đám c·u·ồ·n·g đồ hung hãn ngoài vòng p·h·áp luật. Nếu không thể tiêu diệt bọn chúng một lần duy nhất, thì sự t·r·ả thù của chúng sẽ điên cuồng hơn. Ai muốn trêu vào đám c·h·ó dại đ·á·n·h không c·h·ế·t như thế chứ? Công sự Ngọa Long cương dựa theo bố trí của cảnh ngục cũ, năm bước một tốp, mười bước một trạm, vị trí vô cùng chuyên nghiệp. Dưới chân tường thành, bày la liệt từng đống đầu người và xương sọ, vô cùng đáng sợ, trên tường thành thậm chí còn treo từng tấm da người hoàn chỉnh... Dù chưa đi vào, nhưng đứng cách xa đã có thể cảm nhận được một mùi m·á·u tanh nồng nặc. Những thứ này hẳn là dùng để uy h·i·ế·p những giác tỉnh giả khác.
"Dù cho Vương Viễn kiến thức rộng rãi, thấy cảnh này cũng không khỏi nhíu mày. Lương Phương cùng Lưu Á Khôn thì suýt chút nữa đã nôn ra bữa cơm tối hôm qua. Vương Ngọc Kiệt thì nắm đấm bóp kêu răng rắc. Lý Tinh Nguyệt và nhóm người cũng mặt mày ảm đạm. Rõ ràng, cho dù là những nhân vật h·u·n·g ·á·c lăn lộn ở Thượng Hải lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua cảnh tượng nghe mà rợn người như vậy. Chả trách Vương Viễn lại nói "Không có bọn họ đối Thượng Hải rất trọng yếu!" Lúc đầu mọi người còn thờ ơ, nhưng khi thấy cảnh này thì lập tức bắt đầu lý giải Vương Viễn. Quả nhiên, ma tộc c·ô·ng k·ích nhân loại chỉ vì sinh tồn, còn con người làm ra những chuyện ác, đáng sợ hơn ma tộc không biết bao nhiêu lần. Đám gia súc phát rồ này, phàm là những giác tỉnh giả có chút nhân tính đều sẽ không cho phép chúng tồn tại trên thế giới này."
"Ai đó! ?" Vừa thấy đoàn người Lý Tinh Nguyệt đến gần cửa lớn công sự, trạm gác trên tường thành hét lớn một tiếng hỏi.
"Báo cho lão đại các ngươi! Nói đoàn mạo hiểm Thần Thoại mang đồ tới cho các ngươi!!" Tư Mã Cương Cường nghe vậy ngẩng đầu lên lớn tiếng nói.
"Đoàn mạo hiểm Thần Thoại! ?" Tên giác tỉnh giả bảo vệ kia hiển nhiên cũng biết thanh danh của đoàn mạo hiểm Thần Thoại, lập tức gửi tin cho Lệ Phi Long.
"Dẫn bọn họ đến phòng nghị sự! !" Lệ Phi Long nhận được tin, k·í·c·h đ·ộ·n·g đến lộ cả răng hàm. Tiếp đó lại hỏi Hàn Tề nói: "Sao rồi? Chuẩn bị xong chưa?"
"Chuẩn bị xong rồi! ! Anh em chúng ta đã mai phục xong xung quanh phòng nghị sự, đảm bảo dù thiên vương lão tử tới cũng phải có đến mà không có về."
"Tốt! !" Lệ Phi Long hài lòng gật đầu: "đ·ạ·p m·ã, đám người kia thật to gan, chỗ nào cũng dám đến, hôm nay sẽ cho chúng mở mang kiến thức chút về t·h·ủ đoạn của Ngọa Long cương chúng ta."
Một lát sau, đoàn người Lý Tinh Nguyệt dắt Vương Viễn đi theo người bảo vệ dẫn đường, đến phòng nghị sự Ngọa Long cương. Dọc đường đi, Vương Viễn phát hiện một chuyện cực kỳ quỷ dị. Ngọa Long cương cũng giống như các công sự khác, đều là sự kết hợp giữa giác tỉnh giả và người bình thường. Giác tỉnh giả phụ trách chiến đấu ở bên ngoài, còn người bình thường thì phụ trách kiến thiết công sự. Nhưng điều khiến mọi người kinh ngạc là, tỉ lệ giác tỉnh giả ở công sự Ngọa Long cương đặc biệt cao. Công sự bình thường, cứ mười người mới có một giác tỉnh giả thì đã coi là có tỉ lệ tương đối cao. Giang Bắc cùng Cẩm Thành thuộc các thành chính được lựa chọn qua sàng lọc, tỉ lệ giác tỉnh giả có thể đạt một phần năm, đã là tỉ lệ cao khác thường. Thế mà ở Ngọa Long cương, cứ ba người thì gần như có một người là giác tỉnh giả. Thậm chí còn có một số đứa trẻ bảy tám tuổi, trên người đều tản ra khí tức của giác tỉnh giả. Chuyện này mẹ nó có chút không hợp lý. Phải biết, trước tận thế 《Bình Minh Phá Hiểu》 có hệ thống phòng chống nghiện cao cấp nhất cả nước... Thanh t·hiếu niên dưới 16 tuổi không được đăng ký cũng như tham gia trò chơi. Cho nên bây giờ những giác tỉnh giả trên thế giới, cơ bản không có ai còn trẻ tuổi, đừng nói bảy tám tuổi, mười bảy mười tám tuổi đã tương đối hiếm thấy rồi. Mà Ngọa Long cương đám người này vốn dĩ đều là t·ội ph·ạm... Vậy thì càng thêm quỷ dị. Các nhà tù bình thường trong nước còn không có đãi ngộ cao đến mức để t·ội ph·ạm chơi game được. Đám người kia không thể chơi game, vậy làm sao lại có thể thức tỉnh? Trẻ con bảy tám tuổi cũng thức tỉnh, t·ội p·hạm cũng thức tỉnh, vậy có nghĩa là đám người Ngọa Long cương nắm giữ k·ỹ t·h·uật giác tỉnh không cần đăng nhập vào nhân vật trong game. Khá lắm! ! Nếu đúng là vậy, đây sẽ là tin tức quan trọng....
"Ngài chính là đoàn trưởng Lý trong truyền thuyết chứ?" Lúc Vương Viễn đang đầy dấu chấm hỏi, một giọng nói vang lên bên tai, cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Viễn. Ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy một giác tỉnh giả mặc trang phục chiến sĩ, đang cười tủm tỉm nhìn Lý Tinh Nguyệt. Người kia thân hình cao lớn vạm vỡ, trong mắt tràn đầy giảo hoạt, nhìn thì có vẻ hiền lành, nhưng lại ẩn hiện chút giang hồ khí. Người này đương nhiên là Lệ Phi Long.
"Đoàn trưởng Lệ? !" Lý Tinh Nguyệt chắp tay hướng về Lệ Phi Long.
"Không sai!" Lệ Phi Long nhìn thoáng qua Vương Viễn đang bị Lý Tinh Nguyệt trói lại không lên tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười hài lòng: "Mọi người mời vào trong!"
Mọi người theo Lệ Phi Long đi vào trong phòng nghị sự. Lệ Phi Long cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Vương Viễn mấy người quan sát một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lương Phương: "Đoàn trưởng Lý, mấy người bọn họ có phải người mà tôi muốn không?"
"Đúng! !" Lý Tinh Nguyệt gật đầu nói: "Người, chúng tôi đã đưa đến rồi, xin đoàn trưởng Lệ nghiệm hàng."
"Hàng không có vấn đề!" Lệ Phi Long gật đầu nói: "Ba nam hai nữ, giới tính nghề nghiệp đều phù hợp."
"Hàng đã không có vấn đề, vậy chúng tôi xin cáo từ trước." Nói xong, Lý Tinh Nguyệt đứng dậy muốn rời đi. Tư Mã Cương Cường mấy người cũng đồng loạt quay người.
"Ha ha!" Ngay lúc này, Lệ Phi Long cười ha hả một tiếng nói: "Đoàn trưởng Lý, chúng ta cũng là người trong một giới, tôi và cô tri kỷ đã lâu rồi, lần này cô giúp tôi ân tình lớn như vậy, không ăn bữa cơm rồi mới đi sao?" Lệ Phi Long vừa dứt lời.
"Rầm rầm!" Ngay sau đó cửa phòng nghị sự đã bị người Ngọa Long cương chặn lại.
"Ồ? Ý đoàn trưởng Lệ là sao?" Lý Tinh Nguyệt nhíu mày. Tư Mã Cương Cường đám người đồng loạt rút v·ũ k·hí.
"Không có ý gì!" Lệ Phi Long ha hả cười nói: "Ta cũng là người quý tài, biết đoàn mạo hiểm Thần Thoại ai cũng có thân thủ bất phàm, đã tất cả mọi người đều đến rồi, vậy thì lưu lại đi!"
"Nếu chúng ta không ở lại thì sao?" Lý Tinh Nguyệt nheo mắt hỏi lại.
"Cũng được thôi!" Lệ Phi Long ha hả cười nói: "Ngọa Long cương chúng ta không phải chỗ ai cũng đến được, 20 vạn một người, đưa tiền là các người có thể rời đi."
"!!!!" Nghe đến lời của Lệ Phi Long, sắc mặt của Lý Tinh Nguyệt đám người đột nhiên thay đổi. Lại bị Vương Viễn nói trúng. Lệ Phi Long quả nhiên không phải người biết giữ quy tắc, bên mình vốn còn thấy trở tay đem cố chủ mình xử lý thì có hơi trái với tiêu chuẩn hành động, kết quả mình còn chưa ra tay, người ta đã chuẩn bị đen ăn đen. Một người hai mươi vạn. Không ngờ lần này mình làm nhiệm vụ chẳng những một chuyến tay không mà còn mẹ nó phải bỏ tiền vào nữa. Mà với tính cách không giữ chữ tín của Lệ Phi Long, dù đưa tiền chưa chắc sẽ thả người... Dù sao đoàn mạo hiểm Thần Thoại tiếng xấu vang xa, Lệ Phi Long tất nhiên sẽ không cho phép một mối nguy hiểm tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận