Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 379: Bên trong có càn khôn

Lữ Quan đồn, là một trấn nhỏ nằm ở khu vực giáp ranh của Giang Bắc. Thần miếu này do một đội mạo hiểm ở Lữ Quan đồn phát hiện ra. Đội thám hiểm của đoàn mạo hiểm kia sau khi đi vào, đã không thấy quay ra nữa, thế là người trong đoàn tìm đến các nơi ẩn núp khác để xin giúp đỡ. Lữ Quan đồn, nơi có nhiều người dũng cảm nhất, đã phái đội cứu viện, nhưng cũng không có kết quả, sau đó mới đăng ảnh chụp thần miếu lên diễn đàn. Giang Bắc, vừa hay có người quen biết Lưu Bân, người đã thức tỉnh, thế là người này liền gửi ảnh chụp cho Lưu Bân. Sau đó Lưu Bân cùng Trần Lượng tìm đến thôn Ngưu Gia...
Trời vừa hửng sáng, dưới sự dẫn đầu của Vương Viễn, hơn vạn người thức tỉnh ở thôn Ngưu Gia đã đến trước cửa thần miếu, cùng những người thức tỉnh từ đoàn anh hùng Tế Châu tập hợp lại. Hơn một vạn năm ngàn người thức tỉnh, trực tiếp làm náo động cả Lữ Quan đồn. Chậc chậc! Phải biết, cả Lữ Quan đồn dân thường và người thức tỉnh cộng lại cũng chỉ gần một vạn người, lúc này có hơn một vạn người thức tỉnh đến, khung cảnh đó thật sự là...
Toàn bộ bên ngoài Lữ Quan đồn, đâu đâu cũng thấy người, nhìn vào chẳng khác gì quái triều vây quanh, làm cho người Lữ Quan đồn hoảng sợ. May mà lão đại của đoàn mạo hiểm dũng giả chi tâm là Từ Chấn Đông quen Vương Viễn, nên mới không gây ra hiểu lầm. Lúc trước, nhiệm vụ của nơi ẩn núp Lữ Quan đồn vẫn do chính Vương Viễn giúp đỡ, khi biết ý định đến của Vương Viễn, Từ Chấn Đông cảm động đến muốn khóc: "Không ngờ đội thám hiểm của Lữ Quan đồn chúng tôi lại làm ầm ĩ đến vậy, mà Vương ca đích thân dẫn đội đến cứu người."
Vương Viễn thì ngơ ngác cả mặt... nhưng vẫn nói: "Tất cả đều là anh em một thành chủ, đừng khách sáo làm gì, đây là chuyện nên làm mà." "Đại ca Vương Viễn..."
Nghe được lời này của Vương Viễn, những người thức tỉnh khác của Lữ Quan đồn cũng không nhịn được mà rơm rớm nước mắt. Đặc biệt là những người thân của các đội thám hiểm, lại càng cảm động hơn. Phải biết rằng, Vương Viễn chính là nhân vật nổi tiếng ở Giang Bắc, gần như tất cả các nơi ẩn núp đều nhờ sự giúp đỡ của Vương Viễn mới chơi được nhiệm vụ bảo vệ, lại dưới sự "giúp đỡ" của Vương Viễn mà tạo ra đá phó bản.
Hơn nữa thôn Ngưu Gia lại là nơi ẩn núp cấp cao nhất, có quy mô lớn nhất của Giang Bắc. Có thể nói, bây giờ Vương Viễn tương đương với người có tiếng nói nhất Giang Bắc. Những thị trấn nhỏ ở biên giới như Lữ Quan đồn, cách xa khu đô thị, ở cái nơi chim không thèm ị này, muốn cái gì cũng không có, nơi ẩn núp nghèo khó. Bây giờ lại xảy ra chuyện mấy đội thám hiểm bị m·ất t·í·c·h. Vương Viễn, người có tiếng nói nhất Giang Bắc, lại đích thân dẫn người đến cứu, còn mang theo hơn một vạn người, gần như là dốc toàn bộ lực lượng. Đây là hành động gì? Giống như thị trưởng nghe nói con bạn bị m·ất t·í·c·h, liền đem toàn bộ lực lượng vũ trang đến giúp tìm con vậy... Hỏi ai không cảm động đến rơi nước mắt cho được.
Dù sao thị trưởng còn có nghĩa vụ làm việc cho nhân dân, còn Vương Viễn thì không có nghĩa vụ giúp người khác cứu viện. Cho dù kết quả lần cứu viện này ra sao, thì hình tượng của Vương Viễn trong lòng người ở nơi ẩn núp Lữ Quan đồn cũng đã được thiết lập vững chắc... người tốt bụng à!! Đại thiện nhân!! Nhân hiệp bậc nhất, đạo đức mẫu mực, thánh nhân công đức, quả nhiên danh bất hư truyền...
"Vương ca, có cần chúng tôi giúp gì không?" Sau khi cảm động, Từ Chấn Đông vội vàng hỏi. "Dẫn theo tất cả dân chúng và người thức tỉnh trốn kỹ trong nơi ẩn núp, đừng gây thêm phiền phức, nếu không các ngươi m·ấ·t t·í·c·h thì ta còn phải đi tìm nữa đấy."
"Hiểu rồi!!" Từ Chấn Đông nhận lệnh, lập tức đưa tất cả dân thường và người thức tỉnh đang xem náo nhiệt về nơi ẩn núp, chốc lát sau, những người xem náo nhiệt đã biến mất không tăm hơi. "Đúng là đại ca Vương!"
Một đám người Trần Lượng trợn mắt há hốc mồm: "Ngài ở Giang Bắc quả nhiên có uy vọng, một nơi ẩn núp hương trấn hẻo lánh như vậy, mà mọi người đều nghe theo lời ngài." "Ha ha!" Vương Viễn cười ha hả, không giải thích gì, mà chỉ vào cái cửa hang thần miếu Liệt Diễm nói: "Một cái cửa hang nhỏ như vậy, có cần nhiều người thế không?" Cửa vào thần miếu Liệt Diễm, chỉ là một cái cửa động rộng hơn một mét, cao hơn hai mét. Nhìn từ bên ngoài vào, hoàn toàn không giống là một cái bản đồ không gian lớn."Đi vào rồi biết!"
Lưu Bân nghe vậy thì vẻ mặt khinh bỉ, quả nhiên là dân nhà quê... chưa từng thấy việc đời gì, vậy mà lại dùng cửa hang để phán đoán độ lớn của một bí cảnh. "Mời đại ca Vương giao quyền chỉ huy cho chúng tôi!" Lưu Bân lại nói.
"Được thôi!" Vương Viễn gật gật đầu, sau đó ra hiệu cho mọi người nghe theo lệnh của Trần Lượng.
"Mọi người đi vào trong tập hợp!!" Theo một tiếng ra lệnh của Trần Lượng, mọi người cực kỳ có kỷ luật, từng người chui vào trong hang động. Không biết qua bao lâu, khi Vương Viễn cùng Vương Ngọc Kiệt vào hang, tất cả những người tham gia nhiệm vụ bí cảnh đều đã vào trong hang. Khi Vương Viễn cùng mọi người vừa vào hang, ngay lập tức trước mắt mọi người bừng sáng."Động thật lớn!!" Lương Phương trợn to cả mắt."Quả nhiên bên trong có càn khôn!" Lý Thức Châu cũng kinh thán không thôi. Trên diễn đàn xem ảnh thì chỉ có thể nhìn thấy cái hang động này không nhỏ, nhưng khi chân chính bước vào thì mọi người mới nhận ra được quy mô của hang động. Toàn bộ hang động, có quy mô lớn bằng mấy thôn Ngưu Gia. Mười lăm ngàn người đứng ở bên trong, vẫn còn vô cùng rộng rãi. Trên vách động, thắp những bó đuốc màu đỏ sậm. Một mùi tanh tưởi từ chính giữa hang động thoang thoảng bay tới.
"Mọi người theo ta!!" Lưu Bân dẫn đầu, rõ ràng đối với bản đồ này tương đối quen thuộc, trực tiếp đi về giữa hang động. Đi vào trung tâm hang động, tất cả mọi người lại một lần nữa kinh ngạc.
Chỉ thấy trước mặt đứng thẳng từng hàng rào chắn được xây bằng đá bạch ngọc, tạo thành một mảnh đất trống hình vuông. Chính giữa đất trống, đứng hai khối huỳnh thạch màu lam lớn phát sáng. Giữa những khối huỳnh thạch là một cầu thang thông xuống lòng đất. "Nơi này chính là lối vào thần miếu Liệt Diễm!" Lưu Bân chỉ vào lối vào nói: "Bên dưới chính là thần miếu Liệt Diễm, quái vật bên trong rất nhiều, bây giờ chúng ta đi vào mở quái, mọi người nhất định phải cẩn thận hết mức! Ngàn vạn lần không thể kh·i·n·h th·ư·ờ·n·g". Nói đến đây, Lưu Bân quay đầu về phía Vương Viễn: "Đại ca Vương, việc mở quái để chúng tôi đi trước, tôi sợ người của các anh không gánh nổi." "Xoa!!"
Nghe thấy lời này của Lưu Bân, những người thức tỉnh ở thôn Ngưu Gia ai nấy đều phẫn nộ: "Đậu xanh rau má, tên chó c·h·ế·t này kh·i·n·h thường ai đây." "Tốt!" Nhưng Vương Viễn lại bình thản gật đầu. Hiện tại Vương Viễn còn chưa biết phía dưới tình hình thế nào. Vậy nên có thể an toàn thì cứ an toàn mà làm thôi. Không cần thiết phải so đo cao thấp với người của thành chủ bên kia làm gì, còn sống rời khỏi bí cảnh mới là đạo lý. "Một đội chiến sĩ thuẫn! Mở tường thuẫn! Tiến!!" "Soạt!"
Theo một tiếng ra lệnh của Trần Lượng, mấy người mặc trọng giáp đen mang khiên chiến sĩ, cầm tháp thuẫn bước ra, ngay sau đó khiên đ·ậ·p xuống đất, mở tường thuẫn, sau đó đám người xếp thành một hàng, bước đều bước xuống cầu thang.
"Một đội pháp sư theo sau dọn quái, dùng tốc độ nhanh nhất dọn sạch không gian!!" Lại một tiếng ra lệnh, mấy người mặc pháp bào thức tỉnh đi theo sau chiến sĩ thuẫn cũng đi vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận