Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 477: Tá lực!

"Chương 477: Mượn Lực!"
"Từ Vân Hiệp vừa nói ra, Vương Viễn cùng Tử Thần bọn người đều ngây người. Nhìn ánh mắt của Từ Vân Hiệp, giống như đang nhìn một người chết.
Ngưu bức! Mọi người vẫn là lần đầu tiên gặp có người dám nói chuyện với Vương Ngọc Kiệt như vậy.
Ngay cả Đại Bạch mấy người cũng quay đầu lại, cùng nhau giơ ngón tay cái với Từ Vân Hiệp.
Đứa nhỏ này quá mạnh mẽ a! Lời gì cũng dám nói!
"Tránh ra!"
Vương Ngọc Kiệt không để ý đến sự càn rỡ của Từ Vân Hiệp, trực tiếp ra lệnh: "Để ta làm!"
Nói rồi, thân hình Vương Ngọc Kiệt chợt lóe, đã đến trước mặt Từ Vân Hiệp, sau đó ngoắc tay với Harris cùng mấy thống soái ma tộc khác: "Mấy người các ngươi cùng lên đi!"
"? ? ?"
Từ Vân Hiệp kinh hãi: "Tiểu muội muội, muội đừng có đùa! !"
Nói, Từ Vân Hiệp còn quay đầu hoảng sợ hỏi Vương Viễn: "Đây là con nhà ai, sao lại chạy đến đây gây rối."
Khá lắm!
Từ Vân Hiệp tự mình giao đấu với Harris, tự nhiên biết rõ thực lực của vị thống soái ma tộc này ra sao.
Bản thân mình có thân thủ như vậy mà còn suýt chút nữa bị thiệt, tiểu cô nương trước mặt này nhìn cũng chỉ tầm mười tám mười chín tuổi, không khác gì đứa trẻ đang tuổi lớn, vậy mà dám một mình đánh bốn người. . . Cái người lớn nào lại quen con mình ra cái dạng này?
Nhưng khi Từ Vân Hiệp nhìn thấy biểu lộ trên mặt Vương Viễn, mọi người lại càng bối rối.
Chỉ thấy Vương Viễn không những không hề lo lắng, mà còn giống như đang nhìn đồ ngốc vậy mà nhìn mình.
"Hài tử. . ." Tử Thần quá kinh hãi.
"Ừm. . ." Lương Phương nhìn ngực Vương Ngọc Kiệt một chút, có điều suy nghĩ.
"Ta cũng không cứu được ngươi đâu!" Vương Viễn dứt khoát khoanh tay, mặt bất đắc dĩ.
"Tránh xa ra chút! Không thì sẽ bị tóe máu vào người đấy."
Đại Bạch mấy người còn nhao nhao tránh xa Từ Vân Hiệp hơn.
Gã này, nhìn có vẻ bình thường, sao nói chuyện cứ như thiểu năng, toàn chọn điều Vương Ngọc Kiệt không thích mà nói.
"Lát nữa ta lại xử lý ngươi!"
Vương Ngọc Kiệt trừng mắt nhìn Từ Vân Hiệp một cái.
Harris mấy người nhìn thấy Vương Ngọc Kiệt khiêu khích, cũng ngơ ngác cả mặt.
Không phải. . . Con người bây giờ đều dũng cảm vậy sao?
Vừa rồi tên kia đơn đấu với Harris đã khiến các thống soái ma tộc kinh ngạc rồi, giờ cô bé này lại muốn một chấp bốn. . .
Càn rỡ! Quá càn rỡ!
Mấy vị thống soái ma tộc chưa từng thấy ai tự tin đến mức không biết lượng sức như thế.
"Hỗn trướng! Ngươi muốn c·hết!"
Nhất là Harris, chưa bao giờ chịu nhục như vậy, lần nữa vung kiếm.
"Xoẹt!"
Vẫn là chiêu trảm bán nguyệt, nhưng kiếm khí càng thêm mạnh mẽ, cuốn theo cả cỏ trên sườn núi, lao thẳng đến chỗ Vương Ngọc Kiệt.
"Nhìn cho kỹ! Cái này gọi là mượn lực!"
Vương Ngọc Kiệt chỉ tay vào chiêu bán nguyệt đang bay đến, tay phải chợt lóe, một thanh trường kiếm xuất hiện, chắn trước người.
"Tiểu cô nương! Đừng có mạnh mẽ quá!"
Từ Vân Hiệp quá kinh hãi.
Chiêu bán nguyệt trảm này ngay cả hắn một chiến sĩ hình lực lượng cũng không đỡ nổi, tiểu cô nương này chỉ là một võ sĩ đối kháng mà lại đòi cứng chọi cứng, đây chẳng phải tự tìm chết sao.
Ngay lúc Từ Vân Hiệp nghĩ rằng Vương Ngọc Kiệt cũng sẽ như mình mà bị đánh lui thì Vương Ngọc Kiệt cổ tay khẽ nghiêng, trường kiếm khi tiếp xúc với kiếm khí hình bán nguyệt thì từ thế đỡ ngang, hơi nghiêng sang hướng vai.
"Keng!"
Một tiếng vang nhỏ.
Kiếm khí hình bán nguyệt theo lưỡi kiếm mà nghiêng sang một bên thân Vương Ngọc Kiệt.
"Phụt!" một tiếng, đánh xuống mặt đất, làm đá trên sườn núi nứt ra một đường.
"A. . . Cái này. . . Ta. . ."
Thấy cảnh này, mọi người đều ngây dại.
Đám người giác tỉnh giả của đoàn mạo hiểm hiện đại nhìn Từ Vân Hiệp rồi nhìn sang Vương Ngọc Kiệt, ánh mắt đầy mờ mịt không hiểu.
Cả đám người đang xem trò vui của Tề Diệu Văn cũng đầy dấu chấm hỏi.
Tề Diệu Văn hiểu rất rõ, người mà Vương Viễn mang đến ứng cứu chắc chắn không phải kẻ yếu.
Nhưng hắn thật sự không ngờ, Vương Ngọc Kiệt lại mạnh đến mức này.
Chiêu bán nguyệt trảm vừa rồi, nhóm của Tề Diệu Văn đã từng thấy, cao thủ như Từ Vân Hiệp mà chống đỡ cũng suýt chút nữa bị hố chết.
Còn Vương Ngọc Kiệt lại đỡ một cách nhẹ nhàng, không hề lay động, vậy cái này phải là phòng ngự cấp độ nào?
Đương nhiên, chỉ có Từ Vân Hiệp biết, cái này không hề liên quan gì đến việc phòng ngự.
Vì hắn thấy rõ ràng, Vương Ngọc Kiệt thực sự mượn lực. . . Lưỡi kiếm thuận thế nghiêng đi, liền khiến lực của bán nguyệt trảm đi lệch quỹ đạo ban đầu. . .
Chỉ có người luyện võ như Từ Vân Hiệp mới hiểu một chiêu này hàm lượng kỹ thuật cao đến mức nào.
Tiếp lực, gọt lực, mượn lực.
Động tác nghiêng người nhẹ nhàng của Vương Ngọc Kiệt kia, thực tế vận dụng ba kỹ xảo.
Giống như khi người ta đấm vào mặt mình, đầu tiên phải dùng tay đỡ, cái này gọi là tiếp lực, theo hướng lực tay đối phương rồi thu tay lại cái này gọi là gọt lực, chờ đến khi lực đối phương và lực mình cân bằng rồi thì sẽ chuyển quỹ đạo lực của đối phương, đây gọi là mượn lực.
Trong binh kích, khi đối mặt với các đòn tấn công trực diện từ đao, kiếm thì khi đỡ đòn phải sử dụng kỹ xảo mượn lực (ai từng học binh kích đều hiểu).
Đạo lý Từ Vân Hiệp đều hiểu, nhưng để làm được, tuyệt đối không phải là chuyện một sớm một chiều, đầu tiên là kỹ xảo của mình phải cao hơn đối thủ rất nhiều, tiếp theo là năng lực phản ứng, khả năng giữ thăng bằng và sức quan sát lực cũng phải đạt tiêu chuẩn cao thủ.
Giống như chiêu hóa phát đạo lý thì lão Mã nào cũng biết, nhưng mà phóng tầm mắt ra khắp thế giới thì đừng nói là giới võ thuật truyền thống, ngay cả trên đấu trường quốc tế cũng chưa có ai làm được chiêu hóa phát thật sự cả.
Đây là lý do vì sao mà khi nghe thấy tiểu cô nương sau lưng mình nói gì về mượn lực, Từ Vân Hiệp lại có phản ứng như vậy.
Ai ngờ được, tiểu nha đầu này không những làm được, mà còn làm rất hoàn hảo. . . Mượn lực hoàn toàn mà không chịu tác động lực, chỉ riêng lần này thôi, Từ Vân Hiệp liền lập tức ý thức được thực lực của cô gái trước mặt đã vượt quá nhận thức của mình.
Dân trong nghề vừa ra tay thì biết ngay có bản lĩnh hay không.
Chả trách Vương Viễn lại nhìn mình bằng ánh mắt kia.
Xem ra đúng là mình lắm lời. . .
"Học được chưa?"
Sau khi hóa giải đòn bán nguyệt trảm, Vương Ngọc Kiệt quay đầu hỏi Từ Vân Hiệp.
"Thấy rõ! Nhưng chưa học được!" Từ Vân Hiệp cũng rất thành thật, giọng vô cùng cung kính nói: "Mong sư phụ sau này chỉ dạy thêm."
"Thấy rõ là có thể học được! Cứ luyện từ từ!"
Vương Ngọc Kiệt lại hài lòng gật đầu: "Chỉ dạy thì thôi, tài nghệ của ta chưa đủ tư cách nhận đồ đệ."
"Ngài còn không xứng?"
Từ Vân Hiệp rất kinh ngạc, mặt đỏ lên.
Mình thực lực thế này còn có thể làm huấn luyện viên, mà Vương Ngọc Kiệt lại còn mạnh hơn mình không biết bao nhiêu. . . Cô ấy lại bảo mình không xứng, vậy người mà cô ấy cho rằng có thể nhận đồ đệ thì phải là cao thủ như thế nào chứ? Vậy chẳng phải là hành vi thu đồ kiếm tiền của mình trong mắt cô ấy chẳng phải là. . .
Nghĩ đến đây, Từ Vân Hiệp hận không thể độn thổ.
Giống như một tuyển thủ Hoàng Kim của LOL ba hoa với tuyển thủ chuyên nghiệp: "Không nhận đồ đệ."
Ai giả vờ thì người đấy xấu hổ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận