Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 218: Thần điện hậu hoa viên

Chương 218: Thần điện hậu hoa viên
【 Hệ thống nhắc nhở: Ngươi phát hiện "Thần điện hậu hoa viên", kinh nghiệm +5000 】 Theo mọi người đi vào vườn hoa, một dòng thông tin hiện ra trước mắt nhóm Vương Viễn.
Thì ra nơi này là vườn hoa của Anh Linh Thần Điện, thật không ngờ cái thần điện âm u này lại có nơi tốt thế này.
Khung cảnh trong vườn hoa còn xinh đẹp hơn so với nhìn từ bên ngoài.
Từng đợt hương thơm ngát bay đến, khiến lòng người thư thái.
"Đều bịt mũi lại! ! Cẩn thận trúng độc!"
Nghe thấy hương thơm, Vương Viễn vẫn không quên nhắc nhở mọi người.
Đám người vội vàng bịt kín miệng mũi.
"Chúng ta có cần bịt mũi không?" Mã Tam Nhi hỏi Đại Bạch.
"Ngươi có mũi à?" Đại Bạch hỏi lại.
"Không có mà!"
"Vậy đấy! Ngươi là bộ xương thì cần gì phải hô hấp, bịt làm gì?"
"Cũng đúng! Tớ ngốc thật!" Mã Tam Nhi gật đầu.
"Mẹ nó! !" Vương Viễn nắm chặt nắm đấm răng rắc kêu.
Thần chí cao thiện Tâm Đạo Cốt từng nói, nơi nào càng mỹ lệ càng nguy hiểm, người nào càng xinh đẹp càng dối trá.
Cho nên sau khi vào vườn hoa, thấy cảnh đẹp như vậy mọi người càng thêm cảnh giác, theo bản năng lưng tựa lưng tạo thành trận hình chậm rãi tiến về phía trước, sợ có thứ quỷ gì đó ở sau lưng tới đâm cho một nhát.
Trên đường đi, mọi người đã trải qua bao nhiêu cuộc phục kích, ám sát, các kiểu hành vi muốn đẩy mình vào chỗ chết, giờ phút này tinh thần mọi người đều căng như dây đàn.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nơi này quả thật là vườn hoa, không những không có ai phục kích hay ám sát mà ngay cả tiểu quái cũng không có một con.
Một đường vượt qua đường mòn trong vườn hoa, mọi người đến được chỗ sâu nhất.
Chỗ sâu nhất của vườn hoa là một kiến trúc đen như mực.
Kiến trúc này có hình dáng rất giống Anh Linh Thần Điện nhưng quy mô thì kém xa Anh Linh Thần Điện, chỉ là một căn phòng nhỏ.
Trước cửa phòng nhỏ đứng hai pho tượng màu đen.
Xem ra căn phòng này cũng là một dạng thần điện.
Vì phòng ở bình thường thì trước cổng thường bày sư tử đá, chỉ có miếu thờ mới đặt tượng thần canh gác.
Ánh mắt mọi người lại tập trung lên hai pho tượng.
Pho tượng bên trái tay ôm một hồ lô màu đỏ, trên hồ lô vẽ những phù văn màu vàng, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lấp lánh trông rất đẹp.
Pho tượng bên phải thì nắm một thanh trường kiếm màu bạc, trên lưỡi kiếm được khảm bảy viên bảo thạch đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím, trên chuôi kiếm còn được khắc một con Âm Dương ngư trắng đen xen kẽ, ánh sáng trên con Âm Dương ngư như đang lưu chuyển, hiển nhiên là một món trang bị cực phẩm.
Trong game, trang bị tốt chưa chắc đã có hiệu ứng đẹp mắt nhưng trang bị có hiệu ứng đẹp mắt thì chắc chắn không phải đồ rác.
Dù sao thì tài nguyên không thể dùng cho những thứ vô dụng, cũng giống như một thanh kiếm sắt mà lại phát ra hào quang bảy màu, nhà thiết kế quả thực là có thừa sức mà không biết làm gì.
Tục ngữ nói, có của hời thì tội gì không lấy.
Hai bảo vật tốt như vậy đang bày trước mắt, mình không thể không chiếm làm của riêng chứ?
"Ta! !"
Vương Viễn còn chưa kịp lên tiếng thì Dũng Giả Vô Song đã xông tới, lao thẳng đến thanh bảo kiếm trong tay pho tượng bên phải.
"Vút!"
Một mũi tên bay tới, cắm trúng đùi Dũng Giả Vô Song, khiến Dũng Giả Vô Song ngã nhào xuống đất.
Tùy Tiện Loạn Xạ cười quái dị từ phía sau đuổi theo: "Ai nhanh chân thì được, chít chít chít chít!"
"Bà nội nó! Cháu trai nào thèm chạy! ?"
Dũng Giả Vô Song giơ ngón giữa về phía Tùy Tiện Loạn Xạ, Tùy Tiện Loạn Xạ không tự chủ được quay đầu chạy về hướng Dũng Giả Vô Song.【Trào phúng】 Sau đó chỉ thấy Dũng Giả Vô Song tóm lấy Tùy Tiện Loạn Xạ, hai người trên mặt đất giằng co đánh nhau loạn xạ.
"Thả ta ra!"
"Thả cái đầu ngươi!"
"Ngươi sờ chỗ nào đấy!"
"Quả nhiên chỉ có 10 centimet."
"Ta liều mạng với ngươi!"
Mọi người: "..."
Hai huynh đệ giả tạo này cứ hở ra là lại gây sự, mọi người cũng quen rồi.
Ngay khi hai người đánh nhau khó phân thắng bại thì Vương Ngọc Kiệt đã đi tới trước pho tượng, sau đó ánh mắt dán vào thanh bảo kiếm.
Là một người luyện võ, Vương Ngọc Kiệt có hứng thú với vũ khí hơn các vật phẩm khác.
"A? Có chữ!"
Đúng lúc này, Vương Ngọc Kiệt đột nhiên nhìn thấy mấy chữ được khắc trên tảng đá phía sau thanh bảo kiếm.
Hai chữ đầu là "Không muốn", các chữ phía sau nằm sau thanh kiếm nên không thấy rõ.
"Không muốn gì?"
Vương Ngọc Kiệt tò mò cầm thanh bảo kiếm lên.
Chỉ thấy ngay dưới thanh bảo kiếm có viết hai chữ "Cầm lấy".
"Không muốn cầm lấy..." Vương Ngọc Kiệt đọc nối liền bốn chữ lại, khẽ cau mày.
"Vút! Vút! Vút! Vút!"
Ngay lúc đó, cây cối hoa cỏ xung quanh đột nhiên phát ra một luồng sát khí, tiếp đó từng loạt mũi tên từ bốn phương tám hướng bắn về phía đám người.
"Nhanh nằm xuống!"
Vương Viễn hét lên một tiếng, mọi người lập tức nhanh chóng nằm xuống đất.
"Xoát xoát xoát!"
Tất cả mọi người chỉ cảm thấy gáy từng đợt gió lạnh xẹt qua, vô số mũi tên lướt qua sau lưng đám người bay đi.
Kéo dài đến tận năm giây mới chịu ngừng.
"Mẹ kiếp..."
Nằm rạp trên mặt đất, người của Vương Viễn mồ hôi đầm đìa.
Cũng may mọi người phản ứng nhanh, nếu không với cái tư thế vừa rồi, đã bị bắn thành nhím rồi.
"Mọi người mau tránh ra!"
Mọi người nghe thấy tiếng gió phía sau dừng lại, cho là hết chuyện, đột nhiên tiếng Vương Ngọc Kiệt vang lên bên tai.
Mọi người ngẩng đầu lên, chỉ thấy pho tượng mới nãy đã biến thành người mặc kim giáp sống, hắn nhảy lên, vung thanh bảo kiếm về phía đám người, đây chính là chiêu 【 Băng Sơn Kích 】.
"Móa!"
Mọi người cuống quýt lăn lộn tản ra.
"Ầm! ! ! !"
Người mặc kim giáp rơi xuống đất, một kiếm cắm vào đất.
"Ầm ầm!"
Tiếp theo đó mọi người cảm thấy toàn bộ mặt đất rung lên, cùng lúc đó những vết nứt, từ chỗ thanh kiếm làm trung tâm, bắt đầu lan rộng ra khắp nơi.
"Phụt!"
Ngay sau đó, nham thạch nóng đỏ kèm theo lửa từ các kẽ nứt bắn ra.
"Ta dựa vào! Không phải là chiêu 【Băng Sơn Kích】, mà là 【Thiên Băng Địa Liệt Trảm】! !"
Mọi người trong nháy mắt nhận ra chiêu thức này.
【Thiên Băng Địa Liệt Trảm】 là tuyệt chiêu thức tỉnh cấp S của chiến sĩ trong video quảng bá của game chính phủ!
Bắt đầu thi triển rất giống chiêu 【Băng Sơn Kích】, nhưng uy lực thì khác một trời một vực.
Tất cả mọi người lại lau mồ hôi một phen, may là mọi người đã tránh kịp... nếu không lần này thì cả đám đã đoàn diệt tại chỗ rồi.
Tuyệt chiêu thức tỉnh cấp S, không phải chuyện đùa.
Trong lúc mọi người còn đang kinh hãi thì tiểu Bạch đã dẫn theo tấm khiên 【Xung phong】 xông tới.
Mọi người đều biết, các tuyệt chiêu thường có thời gian cứng ngắc tương đối lâu, uy lực càng lớn, phán định càng cao thì thời gian sau đòn càng dài.
Tên BOSS kim giáp kia vừa tung xong đại chiêu, còn chưa kịp rút kiếm ra.
Tiểu Bạch đã xông tới.
Chỉ nghe "Bịch" một tiếng vang lớn, tiểu Bạch chắc chắn đã đâm vào người BOSS kim giáp.
"Tiểu Bạch! Hoàn hảo!"
Vương Viễn thấy thế, không khỏi hô lớn một tiếng.
Tinh túy của việc chơi chiến sĩ chính là ở chỗ chớp thời cơ.
Ai có thể chiếm tiên cơ, ai khống chế trước thì người đó có thể chiếm chủ động.
Tận dụng thời gian cứng ngắc của chiêu thức BOSS, xông lên khống chế, luôn chiếm tiên cơ, tiểu Bạch quả nhiên là hữu dũng hữu mưu.
"Trâu bò vậy anh Ngưu!"
Những người khác cũng nhao nhao lớn tiếng khen hay với Vương Viễn.
"Ầm! ! !"
Ngay khi mọi người cho là BOSS đã bị khống chế, chuẩn bị đứng lên để dồn ép thì bỗng một tiếng nổ trầm vang lên, tiểu Bạch bị đánh văng xuống đất, ngã cách chỗ Vương Viễn không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận