Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 254: Nơi này là nhà của chúng ta

"Xoa!" Thấy Trương Lôi ghét bỏ ra mặt như vậy, Vương Viễn cũng hơi khó chịu. Gã này vừa nãy mình còn khen hiểu ý chiếu cố người khác, không ngờ lại vô lễ như thế.
"Đại ca, đừng như vậy mà." Trương Khoa cũng có chút xấu hổ nói: "Dù pháp sư Tử Linh không có tác dụng lắm, dù sao cũng có thêm người giúp đỡ, chống cự quái triều."
"Ta..." Thôi được, Trương Khoa lễ phép hơn Trương Lôi một chút, nhưng cũng chẳng hơn được bao nhiêu.
"Quái triều... Xem ra bọn họ muốn xây dựng nơi ẩn náu." Nghe hai chữ quái triều, Đại Bạch ở bên cạnh lên tiếng.
"Vương Viễn khó hiểu."
"Con người và quái vật ma tộc là hai phe đối địch tuyệt đối, mục tiêu của quái vật ma tộc là phá hủy toàn bộ quê hương của con người, nên mỗi khi có nơi trú ẩn mới được xây dựng, sẽ dẫn tới quái vật phụ cận tấn công, đây gọi là quái triều, nơi trú ẩn càng lớn, quy mô quái triều lại càng lớn." Đại Bạch giải thích.
"Không sai!" Xuân Ca cũng nói: "Trong Tuế Nguyệt Sử Thư ghi lại một trận quái triều có quy mô lớn nhất chính là thời điểm Thánh Quang Thành thành lập, nghe nói cả ma thú cấp chín cũng xuất động, một trăm bảy mươi vạn giác tỉnh giả phải chống cự suốt một tháng mới bảo vệ được Thánh Quang Thành."
"Thì ra là thế!" Vương Viễn đã hiểu.
Cái này chẳng phải là quái vật công thành sao?
Trước kia mấy trò chơi cổ lỗ sĩ cũng có kiểu này. Hồi đó Vương Viễn còn nhỏ, thường xuyên dùng tài khoản phụ đi nhặt đồ bán lấy tiền. Mỗi lần quái vật công thành đều nhặt được không ít trang bị, hên thì tiền sinh hoạt một tháng có chỗ dựa rồi.
"Các ngươi đây là muốn xây dựng nơi ẩn náu?" Vương Viễn hờ hững hỏi.
"!!" Vương Viễn vừa nói dứt lời, hai anh em Trương Khoa liền ngẩn người ra: "Ngươi... Sao ngươi biết?"
"Đã dẫn đến quái triều! Chắc chắn có liên quan đến việc xây dựng căn cứ." Vương Viễn đáp.
Nghe Vương Viễn nói vậy, ánh mắt Trương Khoa hơi nheo lại, nhìn Vương Viễn rõ ràng có chút khác thường.
"Vương ca, anh cũng từng xây dựng nơi trú ẩn rồi à?" Trương Khoa hỏi.
"Không có!" Vương Viễn khoát tay: "Ta chỉ hiểu sơ quy tắc thôi."
Hiểu sơ quy tắc, bốn chữ nói nhẹ tênh. Vẻ mặt, thần thái đó, đơn giản là một cao nhân ẩn thế. Khiến Trương Khoa giật mình.
"Xoa! Ngưu ca đúng là giỏi giả bộ a."
"Học lỏm mà cũng bày đặt."
"Vô sỉ!"
Trong đầu vang lên mấy tiếng chế giễu của đám khô lâu. Vương Viễn mặc kệ.
"Thực không dám giấu diếm! Đúng là nhận nhiệm vụ." Trương Khoa chỉ chỉ sân nói: "Chỉ cần chống cự qua ba ngày quái triều, là có thể biến cái sân này thành nơi ẩn náu cấp một, hôm nay là ngày cuối cùng, cũng là ngày gian nan nhất, hơn nữa sẽ có BOSS."
Không hề nghi ngờ, nhiệm vụ của Trương Khoa, đương nhiên cũng bắt nguồn từ người cha là thôn trưởng. Cũng như Vương Viễn dự đoán, tuy Trương Trường Lâm không phải người chơi game, cũng không có nhân vật game, nhưng khi ngày tận thế tới, thân là thôn trưởng, Trương Trường Lâm đã thức tỉnh công năng thôn trưởng. Mỗi một lời nói, mỗi một thỉnh cầu của hắn đều có thể trở thành phát nhiệm vụ.
Lần đầu tiên bọn Trương Khoa phát hiện chuyện này là khi Trương Trường Lâm ra lệnh cho đám bạn bè trong phòng làm việc của họ cứu viện những người trong thôn. Tất cả mọi người nhận được nhiệm vụ [cứu viện dân làng].
Sau khi Trương Trường Lâm thu xếp cẩn thận cho dân làng xong, nói với mọi người rằng đoàn kết mới có thể chiến thắng, tập trung tất cả lương thực và lực lượng của thôn ở nhà mình, để mọi người bảo vệ nơi cuối cùng này của quê hương.
Sau đó một nhóm người Trương Khoa liền nhận được nhiệm vụ [xây dựng nơi ẩn náu]. Những biện pháp phòng ngự như sừng hươu lớn, tấm thép, phòng quan sát, đều là sản phẩm của nhiệm vụ xây dựng nơi ẩn náu. Sau khi nơi ẩn náu xây xong, còn chưa kịp thở thì đã phải đối mặt với "quái triều".
Bắt đầu nhiệm vụ thủ vệ nơi ẩn náu [bảo vệ quê hương]. Dựa theo nội dung nhiệm vụ, bảo vệ quê hương sẽ phải đối mặt với quái triều ba ngày.
Ngày đầu tiên còn khá ổn, cũng giống những nơi khác, chỉ toàn là đàn chuột biến dị. Do thôn trưởng chỉ huy, tường rào của sân được bọc thép tấm, cửa ra vào được đặt sừng hươu lớn, công sự phòng ngự không thể bị phá vỡ. Mọi người chỉ cần đứng trên mái nhà tấn công là dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ ngày đầu tiên.
Nhưng đến ngày thứ hai, độ khó đã tăng lên một bậc. Quái vật của ngày thứ hai là Goblin cấp năm và Slime cấp hai. Mấy con Slime sền sệt nhìn có vẻ vô hại, nhưng dịch nhầy chúng phun ra lại có thể ăn mòn cả sắt thép...
Công sự phòng ngự bên ngoài dính phải dịch nhầy của Slime thì hư hại tới bảy tám phần. Goblin cấp năm lại là quái vật hình người, AI rất cao, thậm chí còn xếp chồng lên nhau để trèo tường. Nhà cao ba, năm mét, chúng cũng có thể dùng cách người giẫm lên người mà leo lên.
Cũng may mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, sau khi có tới hai giác tỉnh giả t·hiệt m·ạng vào hôm qua, cuối cùng cũng tiêu diệt được đợt quái triều thứ hai. Hôm nay là ngày cuối cùng. Từ thông báo nhiệm vụ biết được, quái vật công thành ngày thứ ba có cấp bậc là cấp mười, hơn nữa có một phần trăm là quái tinh anh, do BOSS dẫn đầu phát động cuộc công kích cuối cùng.
Hôm qua mấy con quái vật cấp năm suýt chút nữa đã phá vỡ công sự phòng ngự, độ khó của quái vật cấp mười chắc chắn có thể tưởng tượng được.
Đừng nhìn không khí trong sân giờ phút này có vẻ hòa hợp. Nhưng Trương Khoa bọn họ đã gần như tuyệt vọng.
"Sao các ngươi không đi nơi khác?" Nghe Trương Khoa kể xong, Vương Viễn tò mò hỏi.
Cây chết người sống, ở đây không giữ thì có chỗ để giữ.
Đã không thể thay đổi được hoàn cảnh, cứ thế mà bỏ đi, việc gì phải cắm đầu ở đây tử thủ, sao không biết linh hoạt chứ? Bây giờ quái vật đi lang thang ở ngoài không mạnh lắm, với thực lực của đám người Trương Khoa này thì muốn chạy lúc nào mà chả được, dù sao cũng không đến mức bị quái vây ch·ết chứ?
"Đi đương nhiên có thể đi!" Trương Khoa thở dài một hơi: "Nhưng đây là nhà của chúng ta mà, cha ta bọn họ đều lớn tuổi rồi, không muốn rời đi, c·hết cũng phải c·hết ở đây, chúng ta đương nhiên không thể bỏ mặc bọn họ được."
Nói xong, Trương Khoa lại nhìn một lượt mấy giác tỉnh giả đang tuần tra trên nóc nhà: "Bọn họ đều là thanh niên trong thôn chúng ta, tất cả đều là người cùng một gia tộc, cũng không thể trơ mắt nhìn người thân của mình c·hết ở đây."
"Nói hay quá!" Bốn người Đại Bạch nghe xong, cảm động rớt nước mắt.
"Đúng vậy! Đây là nhà của chúng ta, nhà mà m·ấ·t rồi, thì chúng ta có thể chạy đi đâu?"
"Đối mặt với kẻ xâm lược, biện pháp duy nhất là tiêu diệt bọn chúng, chứ không phải là t·r·ố·n tránh."
"Các ngươi cứ lên đi! Ta ở phía sau hỗ trợ tăng m·á·u cho các ngươi."
Vương Viễn cũng rất cảm động. Thật ra thì Vương Viễn không có nhiều tình cảm với những người ở đây, nhưng từ nhỏ không nơi nương tựa, hắn cũng biết việc có một chỗ ở ổn định quan trọng như thế nào.
Nếu đã muốn cướp địa bàn của ngươi, hủy diệt quê hương của ngươi, ngươi có trốn lên trời xuống biển cũng vô dụng, chỉ có tiêu diệt hết kẻ xâm lược thì mới có thể thực sự hòa bình.
"Ta nguyện ý ở lại đây cùng các ngươi bảo vệ nơi này." Vương Viễn suy nghĩ một chút rồi nói.
Có nhiệm vụ là có phần thưởng, vất vả lắm mới gặp được nhiệm vụ đương nhiên không thể bỏ qua. Cùng lắm thì đến lúc đó quay đầu bỏ chạy, có Đại Bạch bọn họ ở đây, Vương Viễn vẫn có lòng tin là có thể rút lui toàn thân.
"Thật sao?" Vị thôn trưởng bên cạnh nghe vậy, mặt mày lộ vẻ k·í·ch đ·ộ·ng.
[Hệ thống thông báo: Ngươi x·á·c nh·ậ·n nhiệm vụ ẩn "Thỉnh cầu của thôn trưởng". Cấp độ nhiệm vụ: S. Nội dung nhiệm vụ: đánh lui quái triều công thành. Phần thưởng nhiệm vụ: Chưa rõ.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận