Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 583: Ác thần!

Chương 583: Ác thần! Vương Ngọc Kiệt tiến hóa! ! Siêu cấp Vương Ngọc Kiệt! ! Khụ khụ... Thần quang nhập thể, một đoàn ngọn lửa đỏ rực bao quanh Vương Ngọc Kiệt. Ngọn lửa ngưng tụ thành một quả cầu lửa thật lớn. Khô lâu hoàng giả bị chấn động mạnh mẽ từ ngọn lửa đẩy lùi ra xa mấy mét. Tiếp đó, cầu lửa đột ngột vỡ tung, từ trên xuống dưới như hoa sen nở rộ từng lớp từng lớp. Ngay chính giữa hoa sen, Vương Ngọc Kiệt từ từ đứng dậy.
"Hả? Không phải Quan nhị gia sao?" Nhìn thấy Vương Ngọc Kiệt bước ra từ bên trong hoa sen, tất cả mọi người đều ngơ ngác. Kỹ năng hàng thần của Xuân Ca lợi hại, mang theo lần này, mới dùng qua hai lần, lần trước hàng thần, là Tam giới phục ma Đại Đế Quan Thánh Đế Quân giáng lâm chân thân, thân cao hơn mười trượng, mặt đỏ râu dài, trong tay đao là Thanh Long Yển Nguyệt đao, quả thực là uy mãnh vô song. Còn lần này… Vương Ngọc Kiệt lại biến thành bộ dáng một đứa bé. Đứa bé kia tinh xảo như ngọc, mũm mĩm hồng hào, có hai cái búi tóc nhỏ trên đỉnh đầu, để trần hai bàn chân nhỏ (mọi người đừng hát nữa), trên lưng thắt một sợi dây lưng đỏ, trên cổ tay đeo một vòng kim. Trong tay vẫn cầm một cây trường thương. Chỉ khác là trường thương toàn thân đỏ rực, đầu thương như một đám mây lửa. Điều kỳ lạ hơn nữa là, gia hỏa này nửa trên người mặc một cái yếm đỏ… Nửa dưới là một chiếc váy ngắn lá sen trông vô cùng mát mẻ. Nếu đổi thành Lương Phương, tám phần đã cởi hết. Nhưng chiếc yếm lại ở trên người Vương Ngọc Kiệt, lại rất phù hợp, không hề phản cảm, cũng không biết hắn lớn lên như thế nào.
"Ta đậu phộng! ! Đây là? !" Khi Vương Viễn mấy người thấy rõ hình tượng lúc này của Vương Ngọc Kiệt, tất cả đều không tự chủ lùi về sau. Mẹ nó! ! Nhục thân thành thánh Tam Thái Tử, ba đầu sáu tay ác Na Tra! ! Xuân Ca cũng quá ghê gớm! Vậy mà mời được vị hung thần này! ! Mọi người vẫn là nên cách xa ra một chút đi… kẻo lại dính vào thì mệt.
Nhưng mà Xuân Ca và mấy người bọn hắn thấy Vương Ngọc Kiệt hiện tại lại ngơ ngác, hiển nhiên là ở thời đại của bọn họ thì những chuyện thần thoại xưa đã thất lạc rồi… "Không phải… đây cũng là thần sao?" Tiểu Bạch thấy vậy thì rất nghi hoặc… Dù sao vị thần trước mắt, trông không uy mãnh, cũng không cường tráng… mà lại giống một đứa bé. Tiểu bằng hữu mà cũng biết đ·á·n·h nhau sao?
"Trông không có ra sao cả!" Tên đ·i·ê·n cũng vô cùng mờ mịt. "Xuân Ca! Kỹ năng của ngươi dùng sai rồi đúng không? !". Lão Lục vốn không thích nói nhiều, cũng không nhịn được phải lên tiếng. Để ngươi mời thần, sao lại mời tới một đứa trẻ con vậy? "Tiểu bằng hữu… Mau về nhà đi thôi… Cha ngươi chắc đang lo lắng!" Xuân Ca cũng dở khóc dở cười, mình mất một cấp độ mới dùng chiêu này, kết quả lại mời tới một đứa bé. Thật khiến người ta thấy suy sụp, so với dẫm hụt chân còn phiền muộn hơn.
"Xuân Ca! Ngươi im miệng đi!" Vương Viễn cả người kinh hãi. "!" Vương Ngọc Kiệt dường như nghe thấy giọng của Xuân Ca, đầu trực tiếp quay 180° nhìn chằm chằm Xuân Ca một cái. "! ! !" Chỉ với cái nhìn đó, Xuân Ca như rơi vào hầm băng, không khí xung quanh như muốn đóng băng, cả người lạnh toát răng trên răng dưới run lập cập.
"Hừ! ! Ti t·i·ệ·n nhân loại con non! !" Lúc này, khô lâu hoàng giả ổn định thân hình, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, vung khiên và kiếm lên lần nữa xông tới. "Hình Thiên? Ha ha!" Vương Ngọc Kiệt liếc nhìn khô lâu hoàng giả một cái, rồi mỉm cười, chưa đợi khô lâu hoàng giả đến gần, trường thương trong tay đã lao tới trước. "Phốc phốc phốc!" Trong khoảnh khắc, hàng loạt thương đánh trúng vào khô lâu hoàng giả. Mỗi một thương đều là chỗ hiểm. "Ba ba ba!" Tất cả mọi người chỉ thấy từng luồng lửa xẹt qua, sau một khắc, xương cốt gần tim của khô lâu hoàng giả đã bị đ·âm gãy bảy tám chỗ. Tốc độ nhanh ch·ó·n·g, ra tay hung ác khiến người ta kinh hãi.
"Ta dựa vào! !" Thấy cảnh này, đám Tiểu Bạch cũng hồn bay phách lạc. Khá lắm, đứa bé này tuổi còn nhỏ mà ra tay rất độc a. Mỗi một thương đều là nhắm vào vị trí tim mà đi, may mà khô lâu hoàng giả không phải người thường, nếu không chắc đã không còn mạng rồi.
"Phàm nhân! Dám làm tổn thương ta! !" Khô lâu hoàng giả thấy thế thì vừa sợ vừa giận, hai cánh dưới xương sườn mở ra, mang theo một ảo ảnh, trong khoảnh khắc đã thuấn thân đến bên cạnh Vương Ngọc Kiệt, cái khiên trong tay đập thẳng vào đầu Vương Ngọc Kiệt. Vương Ngọc Kiệt biểu lộ lạnh lùng. Chỉ nhẹ nhàng bước lên một bước đã tránh được khiên của khô lâu hoàng giả. Tiếp theo Vương Ngọc Kiệt xoay người một cái liền đến bên cạnh khô lâu hoàng giả, tay trái vươn ra, từ phía sau lưng nắm lấy xương sườn khô lâu hoàng giả, kéo xuống một phát đồng thời đạp mạnh một cước lên xương bắp chân của khô lâu hoàng giả. Đòn khiên của khô lâu hoàng giả đánh về phía trước, một đòn không thành dư thế còn mạnh, đã mất cân bằng. Vương Ngọc Kiệt lại kéo một phát, rồi lại đạp một cước. Khô lâu hoàng giả tự nhiên không thể đứng vững nữa.
"Phù phù! ! !" Một tiếng. Thân thể khổng lồ của khô lâu hoàng giả liền bị Vương Ngọc Kiệt một chiêu đ·á·n·h ngã trên mặt đất. "Đoàng! ! !" Vương Ngọc Kiệt thừa thế đạp một cước vào lưng khô lâu hoàng giả, trường thương trong tay đột ngột đ·âm một phát vào lưng khô lâu hoàng giả. "Khóc cắm! ! !" Một tiếng xương gãy. Hỏa Tiêm Thương từ sau lưng khô lâu hoàng giả đâm vào, xuyên qua lồng ngực, ghim thẳng khô lâu hoàng giả xuống đất.
"Hừ hừ!" Đồng thời, trên mặt Vương Ngọc Kiệt lúc này mới nở một nụ cười. Sau đó chân đạp lên lưng khô lâu hoàng giả, hai tay duỗi xuống, nắm lấy hai bả vai khô lâu hoàng giả rồi mạnh tay kéo một phát. "Răng rắc!" Một tiếng! ! Hai xương bả vai khô lâu hoàng giả bị Vương Ngọc Kiệt xé rời ra.
"Kim! !" Vương Ngọc Kiệt nhìn bộ xương trong tay, sờ soạng một hồi vào ngực nó, bắt đầu tách xương nó ra. Tất cả mọi người mồ hôi đổ ra. Không phải... Vương Ngọc Kiệt muốn lóc khô lâu hoàng giả sống đó chứ? Cũng không phải không có khả năng này. Dù sao làm loại chuyện này, vị này rất quen tay, đừng nói hủy người khác, hắn còn từng tự hủy mình rồi. "Hỗn trướng! ! Phàm nhân! !" Khô lâu hoàng giả dù gì cũng là Boss Truyền Thuyết cấp. Hàng thần Na Tra Vương Ngọc Kiệt dù hung ác mạnh hơn, cuối cùng cũng không phải Na Tra thật, giao diện thuộc tính đều do bản thân Vương Ngọc Kiệt quyết định. Chỉ thấy khô lâu hoàng giả hét lớn một tiếng, xương bả vai mọc ra trở lại, rồi mạnh chân nhấn xuống mặt đất, lập tức đứng dậy. Vương Ngọc Kiệt đứng trên người khô lâu hoàng giả, bị hất văng về phía sau.
"C·hết đi cho ta! !" Chưa đợi Vương Ngọc Kiệt ổn định, khô lâu hoàng giả xoay người hất lên, trường kiếm trong tay rời tay bay thẳng về phía Vương Ngọc Kiệt. Vương Ngọc Kiệt hai tay chắp lại. "Ba!" Trường kiếm bị kẹp trong tay. Lực đạo trùng kích lớn, Vương Ngọc Kiệt bị đẩy lùi ra sau, dưới chân mặt đất bị cày ra hai cái hố sâu! ! Một kích này của khô lâu hoàng giả thật sự đáng sợ. Đối đầu trực diện, Vương Ngọc Kiệt rõ ràng không chống đỡ được, mắt thấy trường kiếm trong tay sắp tuột khỏi tay, đâm vào mặt mình, trên trán Vương Ngọc Kiệt thấm mồ hôi.
"Đoàng! ! !" Đúng lúc kiếm của khô lâu hoàng giả sắp đánh trúng Vương Ngọc Kiệt thì. Một cái bóng đen xuất hiện phía sau lưng khô lâu hoàng giả, cái khiên trong tay vung lên phía trước, trùng điệp đ·ậ·p vào sau lưng của khô lâu hoàng giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận