Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 560: Hữu tình người khắp nơi ngược chó

Linh hồn hấp thu, là Tulle truyền cho Vương Viễn kỹ năng. Kỹ năng này nói thế nào nhỉ… Nói nó không mạnh, nhưng lại có thể chế tạo số lượng lớn Khô Lâu binh. Nói nó mạnh, cũng chỉ có thể chế tạo Khô Lâu binh mà thôi. Vương Viễn tạo ra nhiều Khô Lâu binh như vậy... Trước mắt, tác dụng lớn nhất là làm trâu ngựa, cày liên tục hai mươi bốn giờ không ngừng nghỉ cả ngày lẫn đêm. Dù sao, cường độ của Khô Lâu binh được tạo ra từ linh hồn hấp thu như thế nào đều phải xem Hồn Châu cùng thi thể có cường độ ra sao. Thi thể đẳng cấp càng cao, Khô Lâu binh đẳng cấp cũng càng cao, thuộc tính càng mạnh. Hồn Châu đẳng cấp càng cao, Khô Lâu binh trí thông minh càng cao. Mọi người đều biết… Những thi thể trong mộ viên của Vương Viễn, phần lớn đều là tiểu quái và tinh anh quái… Hồn Châu cũng là Hồn Châu của tiểu quái và tinh anh quái. Vì vậy, khô lâu tạo ra cũng chỉ có thể làm mấy việc tốn sức, cao hơn chút thì có thể làm vài công việc thủ công. Vương Viễn đương nhiên không thể đưa Anh Hùng Sử Thư cho Quảng Linh Tử, cũng không thể khóa Anh Linh Thần Điện vào người Quảng Linh Tử. Nhưng nếu thực sự lừa hắn lấy kỹ năng rồi bỏ chạy… chắc nửa đời sau cũng không yên ổn. Thay vì đắc tội với lão già này, chi bằng truyền thụ linh hồn hấp thu cho hắn. Còn việc hắn có chế tạo ra được siêu cấp Khô Lâu binh có tư duy chiến đấu đỉnh cấp như Đại Bạch hay không thì phải xem vào bản lĩnh của chính hắn… Sư phụ chỉ dẫn vào cửa, tu hành là ở bản thân… Kỹ năng ta dạy, vận khí ngươi không tốt học không được thì đó không phải vấn đề của ta… "Linh hồn hấp thu! ! Thật là linh hồn hấp thu! Tiểu tử tốt, ngươi quả nhiên có chút bản lĩnh! !" Thấy giới thiệu về kỹ năng linh hồn hấp thu, Quảng Linh Tử kích động toàn thân run rẩy. Cả người hắn giống như lão Âu Dương Phong mèo già được Cửu Âm Giả Kinh... Lớn tuổi rồi… Cảm xúc thế mà lại không ổn định như vậy. "Tốt lắm! Bây giờ ta giết ngươi! Có phải trên đời này chỉ còn mình ta biết kỹ năng này không?" Quảng Linh Tử đột nhiên đổi sắc mặt, lạnh lùng hỏi. "Ngươi! ! !" Vương Viễn nghe vậy liền lùi lại một bước. "Ha ha ha!" Quảng Linh Tử cười ha ha rồi nói: "Đùa ngươi thôi!" "Hậu sinh, đối xử tốt với con cái nhà ta nhé! Hiện tại Ngọa Long Cương đã để mắt tới các ngươi! Các ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Nói rồi, Quảng Linh Tử đứng dậy, sau đó năm ngón tay nắm lại. "Hưu hưu hưu hưu..." Chỉ thấy từng đạo thanh sắc quang mang từ những thi thể bị tạc thành chân cụt tay đứt trên đất bay ra, ngưng tụ trong tay Quảng Linh Tử. "Không tệ! Linh hồn hấp thu này quả nhiên dùng tốt!" Nhìn Hồn Châu trong tay, Quảng Linh Tử hài lòng gật đầu nói: "Theo lý, ngươi hủy của ta nhiều vật chứa như vậy, ta đáng lẽ phải giết chết ngươi mới phải, nhưng xem trên phần kỹ năng này, ta cho hai người chúng ta hòa nhé!" "Vật chứa?" Vương Viễn ngơ ngác. Lúc này, chỉ thấy tất cả thi thể giác tỉnh giả của Ngọa Long Cương trên mặt đất đột nhiên tỏa ra hắc sắc quang mang, quang mang tán đi, tất cả thi thể biến thành một đống xương khô. "Hừ!" Quảng Linh Tử hừ lạnh một tiếng: "Lũ súc sinh này, sớm đã bị ta đánh dấu tử vong ấn ký, bọn chúng chết ta mới có nguyên liệu luyện thi! Cái này đều là bảo bối đấy, sau này tuyệt đối không nên lãng phí nữa!" Nói xong, thân hình Quảng Linh Tử lóe lên, đã bay ra hơn mười mét, mấy lần lên xuống liền biến mất ở phía xa. Chỉ còn lại Vương Viễn mấy người kinh hãi: "Đậu phộng! Gia hỏa này, đến người của mình còn hại…" Hóa ra lão già Quảng Linh Tử này không những bắt các giác tỉnh giả khác luyện chế thành thi thể, mà ngay cả giác tỉnh giả của Ngọa Long Cương cũng là mục tiêu của hắn. Thiện ác đối với hắn dường như hoàn toàn không tồn tại. Thật khó tưởng tượng được, đây là một tà ma ngoại đạo như thế nào. Mấu chốt là… lão cẩu này vẫn còn mạnh như vậy, giữ hắn lại không biết có phải tai họa không… Đương nhiên, đây không phải là chuyện Vương Viễn phải suy xét. Sống ở mạt thế, vốn dĩ là kéo dài hơi tàn, sống không bằng chết. Vương Viễn chỉ cần lo được cho bản thân và những người mình muốn bảo vệ là đủ rồi. Còn việc trừ gian diệt ác gì đó, cũng phải chờ đến khi mình đủ thực lực mới nói. Giống loại kiến, tiện tay dẫm chết không tốn sức chút nào, Vương Viễn đương nhiên sẽ thuận tay diệt trừ. Còn với loại tồn tại nguy hiểm cao mà cần phải hao phí cái giá cực lớn mới tiêu diệt được như Quảng Linh Tử, hơn nữa còn không có nửa điểm hồi báo thì… Vương Viễn đương nhiên không dại gì làm việc đó. Bỏ qua mối quan hệ thân thích của Vương Ngọc Kiệt, việc phí sức mà không có kết quả tốt thì Vương Viễn sẽ không làm đâu. Bớt lo chuyện bao đồng! Đó mới là đạo đối nhân xử thế ở tận thế… "Thật không ngờ, gặp Tử Thần U Minh mà chúng ta vẫn còn sống…" Thấy Quảng Linh Tử hài lòng rời đi, Lưu Á Khôn sợ đến bắp chân nhũn cả ra, cả người mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, vẫn còn chưa hết hoảng sợ. "Hắn thật sự dùng người sống luyện thi sao?" Vương Ngọc Kiệt nhàn nhạt hỏi. "Dù sao người ta cũng đồn như vậy…" Lưu Á Khôn nói: "Mà người Ngọa Long Cương cũng thường dùng chuyện này để dọa người, nói là sẽ mang người về cho hắn làm vật liệu." "..." Vương Ngọc Kiệt im lặng, vẻ mặt phức tạp. "Sao thế tiểu tỷ tỷ?" Lưu Á Khôn tò mò hỏi. "Không nên để cho hắn chạy thoát!" Vương Ngọc Kiệt lắc đầu thở dài: "Đây là kẻ gây họa!" "Đừng có nói xàm!" Lưu Á Khôn sắp khóc đến nơi rồi. Ai thả ai chứ? Mấy người các ngươi mau đánh chết luôn cho xong đi. "Được rồi, dù sao thì hắn cũng là người nhà của ngươi..." Vương Viễn vỗ vai Vương Ngọc Kiệt an ủi. Vương Viễn đương nhiên là hiểu Vương Ngọc Kiệt. Tuy rằng Quảng Linh Tử xem vào quan hệ huyết thống mà bỏ qua cho mọi người, nhưng với Vương Ngọc Kiệt mang trong mình đầy chính nghĩa này, cho dù đó là thân nhân của mình, chỉ cần là kẻ làm chuyện táng tận lương tâm gây hại cho thiên hạ, thì đều phải tiêu diệt. Thậm chí người thân của mình càng gây ra nhiều tai họa thì họ lại càng phải nhận trách nhiệm lớn hơn. Dù sao đó là sự giáo huấn của nhà họ Vương... Nhà họ Vương họ phải có trách nhiệm với xã hội và trừ khử những người thân gây họa. Mà đối mặt với Quảng Linh Tử… Vương Ngọc Kiệt vậy mà lại không thể xuống tay, cũng không thể để hắn ở lại… mấu chốt là đánh không lại… Lúc này tâm tình Vương Ngọc Kiệt chắc chắn là rất rối bời và phức tạp. "Ta muốn về nhà một chuyến…" Vương Ngọc Kiệt đột nhiên nói: "Chuyện này, ta không thể cứ mặc kệ được." "Đi thôi! Chờ khi nào chúng ta trở về, ta cùng em về nhà." Vương Viễn gật đầu. "Ngươi... Ngươi dựa vào cái gì mà cùng ta về nhà?" Trong giọng nói Vương Ngọc Kiệt mang theo một chút bất mãn. "Xoa! Ta là bạn trai của em mà." Vương Viễn nói: "Không phải em nhận rồi sao? Gia gia em cũng đã chứng kiến, em không thể lật lọng đâu nhé?" "Chẳng phải là vì để giúp ngươi lừa được kỹ năng thôi sao?" Vương Ngọc Kiệt khinh thường nói: "Lúc nào thì ngươi theo đuổi ta thế? Mấy chuyện như này sao có thể để con gái chủ động?" "Không cần để ý đến những chi tiết đó." Vương Viễn khoát tay nói: "Em biết đó, ta sẽ không đi theo đuổi con gái, nhưng ta chỉ biết là đối xử tốt với nàng." "Im miệng đi..." "Buồn nôn chết!" Tử Thần mấy người nghe vậy đều bĩu môi, không ngờ Vương Viễn cũng có lúc buồn nôn như vậy. "Cẩu nam nữ a cẩu nam nữ! !" Mã Tam Nhi chửi ầm lên. "Phỉ!" Tiểu Bạch một câu ngàn lời. "Giết cái bọn bẩn thỉu này đi?" Tên điên vẫn như cũ là một tên hay gây sự. "Thật à? Khi nào thì động thủ?" Đại Bạch đứng bên hỏi. "Xoạt!" Lão Lục rút đao ra. "Không phải các ông ơi, ông định đánh thật à?" Xuân Ca vội đoạt lấy đao lại. "Hai người bọn họ không phải là một đôi à?" Lưu Á Khôn xoa cằm nói: "Tỷ tỷ, thực ra em cũng rất biết thương người." "Cút!" Mọi người đồng thanh nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận