Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 179: Không trả tiền liền không giết con tin

"Chương 179: Không trả tiền liền không giết con tin"
"Hoa... Hoa lão đại..."
Nhìn xem Vương Viễn sau lưng Khô Lâu binh trên vai khiêng Hoa Vô Khuyết, Long Đằng Tứ Hải nói chuyện đều lắp bắp.
Phượng Vũ Cửu Thiên càng là nhìn chằm chằm Vương Viễn, ánh mắt bên trong tràn đầy vẻ không thể tin.
Hổ Khiếu Sơn Hà càng là "bốp bốp" cho mình hai cái tát tai: "Không đau! Là ảo giác!"
"Hổ tử ca, trong trò chơi vốn không có cảm giác đau!" Đằng sau có người nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ta..."
Hổ Khiếu Sơn Hà nghe vậy đầu tiên ngẩn người, sau đó cũng lâm vào ngây người.
...
Không ai có thể cảm nhận được tâm tình của mấy người Long Đằng Tứ Hải lúc này.
Bởi vì không ai so với bọn họ rõ hơn thực lực của "Long tiểu đội".
Long tiểu đội thế nhưng là đội tuyển chuyên nghiệp của Hoa Hạ Long Đằng năm đó chinh chiến thiên hạ, trong giới thể thao điện tử chuyên nghiệp năm đó cũng thuộc vào top team 1.
Nhất là Hoa Vô Khuyết, càng là một trong 24 tuyển thủ thể thao điện tử ngôi sao của cả nước, từng đại diện Châu Á dẫn đội tham gia nhiều vòng loại cấp S thế giới, còn ba lần đoạt được quán quân.
Lạc đà gầy còn hơn ngựa lớn.
Dù hiện tại mọi người Long tiểu đội đã xuất ngũ nhiều năm, thời kỳ đỉnh cao đã sớm qua, thực lực cũng kém xa trước kia, nhưng kinh nghiệm và kiến thức cấp bậc chuyên nghiệp của bọn họ vẫn còn, so với cao thủ chuyên nghiệp đang tại ngũ có lẽ có chênh lệch, nhưng so với người chơi bình thường căn bản không cùng một đẳng cấp.
Ở bất cứ thời điểm nào, bọn họ đối với người chơi bình thường đều là tồn tại cấp nghiền ép.
Là vũ khí bí mật cuối cùng của Hoa Hạ Long Đằng dùng để giải quyết các loại nan đề.
Có thể nói là mọi việc đều suôn sẻ.
Nhiều năm như vậy, mỗi nhiệm vụ đều dễ như trở bàn tay không tốn chút sức nào.
Đây cũng là vì sao sau khi Long tiểu đội xuất ngũ còn có thể được Hoa Hạ Long Đằng tiếp tục nuôi dưỡng trong đội để làm bồi luyện.
Ngay cả những cao thủ chuyên nghiệp tại ngũ của đội Long Đằng của Hoa Hạ Long Đằng cũng đối với Long tiểu đội vô cùng tôn kính.
Còn nhóm người Đại Lực xuất kỳ tích lại là cái gì?
Chẳng qua chỉ là một đám người chơi hoang dại bình thường.
Tuy cái người gọi Ngưu Đại Lực kia dẫn người thông quan phó bản "độ khó Địa Ngục", còn giành được trụ sở nghiệp đoàn đầu tiên.
Nhưng loại trình độ này cũng chẳng qua chỉ là nóc nhà của người chơi bình thường, ngay cả giới hạn của cao thủ chuyên nghiệp cũng không đạt tới, dù sao người chơi có kinh nghiệm đều biết, độ khó cao của phó bản loại này là có cơ chế giải mã, chỉ cần tìm đúng lỗ hổng mà nhà thiết kế trò chơi lưu lại, bất kỳ người chơi nào đều có thể dễ dàng thông quan phó bản.
Cao thủ chuyên nghiệp thì không giống vậy, đó là thật sự dựa vào thực lực không ngừng chiến đấu mà có được.
Là tinh anh trong tinh anh giết ra từ vài tỷ người chơi.
Tuyển thủ thể thao điện tử tại ngũ cả nước cũng chỉ có mấy ngàn người mà thôi, mỗi người đều là cao thủ tuyệt thế vạn người không được một, tuyệt đối không pha lẫn chút yếu tố vận may nào.
Với thực lực cấp độ chuyên nghiệp của Long tiểu đội, đối phó với đám người chơi bình thường này chẳng phải dễ như ăn cơm uống nước sao.
Phượng Vũ Cửu Thiên dám để cho bọn họ rút củi dưới đáy nồi, đi trực tiếp phá hủy trụ sở pha lê của Lôi Đình nhai, chính là đối với thực lực của bọn họ có sự tự tin tuyệt đối.
Là loại tự tin không chút nghi ngờ.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy Vương Viễn mang theo Hoa Vô Khuyết xuất hiện trong nháy mắt đó...
Tim của cả đám Long Đằng Tứ Hải đều nguội lạnh, như là tín ngưỡng tại thời khắc này bắt đầu sụp đổ.
Bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, Long tiểu đội vô địch thiên hạ trong lòng bọn họ lại bị một đám cao thủ hoang dại tiêu diệt.
Càng không ngờ tới Hoa Vô Khuyết như thần trong lòng bọn họ lại bị người bắt sống, hơn nữa còn bị người dùng dây thừng nghệ cực kỳ vũ nhục trói chặt.
Một khắc này!
Trời sập rồi! !
Giống như một số người trong lòng vị thần ADC đệ nhất thế giới vĩnh viễn bị một tiểu tốt vô danh tên là "Thiết Ngưu Tiên" đè xuống đất ma sát vậy, chính là loại cảm giác thế giới cũng bắt đầu sụp đổ.
"Thiết Ngưu Tiên" mọi người có thể không biết, đó là ID game của ta.
Đương nhiên, còn tốt là Vương Viễn không có để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ phía sau bị Thủy Linh Lung đâm của Hoa Vô Khuyết, nếu không không biết sẽ xảy ra chuyện gì...
"Ai nói chuyện có tác dụng? Bước ra đây!"
Sau khi đến quảng trường, Vương Viễn tùy ý ném Hoa Vô Khuyết xuống đất, sau đó ngoắc tay về phía đám người Long Đằng Tứ Hải.
"..."
Long Đằng Tứ Hải cùng mấy người bên cạnh nhìn nhau một chút, cuối cùng vẫn bước ra khỏi hàng.
"Ta là hội trưởng Hoa Hạ Long Đằng! Long Đằng Tứ Hải!"
Long Đằng Tứ Hải liếc mắt nhìn Hoa Vô Khuyết, sau đó mặt không đổi sắc hỏi Vương Viễn: "Ngươi đây là có ý gì?"
"Ngươi xem xem, bao nhiêu tiền chuộc hắn về thì hợp lý." Vương Viễn cười nói.
"Ngọa tào!"
Lời Vương Viễn vừa nói ra, tất cả mọi người giật mình, nhìn Vương Viễn trước mắt như đang nhìn một thằng ngốc.
Đại ca, ở trong game giết người cũng chỉ là đầu rơi xuống đất, ngay cả sẹo cũng không có, một giây sau lại là một hảo hán, bắt người chất đòi tiền, ngươi nghiêm túc đó sao?
Điểm mấu chốt nhất là, cái này mẹ nó là bắt cóc tống tiền a, tên này sao cái gì cũng dám làm vậy, trong hiện thực rốt cuộc làm cái gì?
"Không phải lão Ngưu, ngươi bảo ta trói chặt hắn, là vì tạo không khí hài hước à?" Thủy Linh Lung cũng vẻ mặt khó hiểu.
Xem ra cái mai rùa trói này là xuất từ tay người phụ nữ này, không biết nàng đã trải qua những gì.
Nhân Giả Vô Địch đứng bên cạnh kéo tay Thủy Linh Lung nhỏ giọng nói: "Ngươi đừng lên tiếng, Ngưu ca có đạo lý của hắn."
"Ta dựa vào! Ngưu ca điên rồi?" Mã Tam Nhi đứng bên cạnh nhịn không được kêu lên: "Hắn không biết người chơi chết còn có thể phục sinh sao?"
"Ngươi đồ ngốc!"
Đại Bạch nghe vậy nói: "Chết có thể phục sinh, nếu không chết thì sao?"
"Bất tử..."
Mã Tam Nhi nghe vậy thì giật mình.
Chết có thể phục sinh, bất tử liền không thể phục sinh... Cái này...
Nói cách khác, chỉ cần Hoa Vô Khuyết không chết, sẽ luôn ở trong trạng thái tù binh của Vương Viễn, hoàn toàn mất đi tự do thân thể.
Mẹ nó...
Nghĩ đến đây, sống lưng Mã Tam Nhi đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Hoàn toàn chính xác, người chơi trong game không sợ chết, nhưng bọn họ đến chơi game là vì giải trí, để thăm dò mạo hiểm trong game, trải nghiệm thế giới mới, nếu như đem bọn họ nhốt lại, mất đi tự do... đó mới là chuyện kinh khủng nhất.
Thậm chí nghĩ đến thôi đã thấy cả người run rẩy.
Xuân Ca cũng ở một bên nói: "Nuôi hắn viết tiểu thuyết, lúc không có việc gì thì treo lên lầu cửa thành phơi nắng... không nghe lời liền đàn vào 'cái đó' một trăm cái."
"Được rồi được rồi đi! Mẹ nó ngươi đừng nói nữa!" Mã Tam Nhi sợ đến hồn bay phách lạc.
"..."
Nghe được lời Xuân Ca nói, Vương Viễn suýt chút nữa không kiềm được.
Mình cũng chỉ nghĩ đến đem Hoa Vô Khuyết bắt nhốt lại.
Xuân Ca thì há miệng một đống cực hình, lão già này trong đầu rốt cuộc chứa cái gì vậy, sao hư hỏng như thế, hắn biết cách tra tấn người ghê vậy.
"Ta thấy ngươi điên rồi thì có! !"
Long Đằng Tứ Hải nghe vậy suýt chút nữa tức đến bật cười, trực tiếp lớn tiếng nói: "Trong game ngươi giở trò bắt cóc con tin với ta, ta còn sợ ngươi giết con tin sao?"
Nói xong quay đầu hỏi Phượng Vũ Cửu Thiên: "Đây chính là người thông minh mà ngươi nói sao?"
"Ha ha ha!"
Nghe lời Long Đằng Tứ Hải nói, người chơi của Hoa Hạ Long Đằng cười ầm lên.
Những người chơi của Lôi Đình nhai bên này cũng nhịn không được, nghẹn đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Mà sắc mặt của Phượng Vũ Cửu Thiên thì trắng bệch, dường như đã nhìn thấu được ý đồ của Vương Viễn.
"Ha ha!"
Quả nhiên.
Nghe thấy lời của Long Đằng Tứ Hải, Vương Viễn cười ha hả nói: "Ngươi không trả tiền, ta đương nhiên sẽ không giết con tin..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận