Võng Du: Ta Triệu Hoán Khô Lâu Tất Cả Đều Là Vị Diện Chi Tử?

Chương 563: Bí cảnh rừng rậm

"Báo cáo lão đại! Bọn họ xuống bí cảnh rồi!"
Cách thần miếu không xa, một cung tiễn thủ nhìn Vương Viễn mấy người đi vào thần miếu, đầu tiên ngẩn người, sau đó mở cửa sổ chat, gửi tin vào kênh đội ngũ.
"? ? ? ?"
"Xuống bí cảnh rồi hả?"
"Không phải nói chỉ có năm người thôi sao?"
Thấy tin của cung thủ, kênh đội ngũ lập tức ồn ào lên.
Ngay cả Lý Tinh Nguyệt cũng kinh ngạc nói: "Bí cảnh nào vậy?"
"Bên Ngọa Long Cương này, còn bí cảnh nào khác... Chắc là Vận Mệnh Thần Miếu rồi." Cung thủ nói: "Cái bí cảnh cấp 45, lần trước chúng ta suýt thất bại đấy..."
"Bọn họ năm người... Xuống Vận Mệnh Thần Miếu?! ! !"
Lý Tinh Nguyệt nghe xong kinh hãi.
Là người của Ma Đô, Lý Tinh Nguyệt đương nhiên biết Vận Mệnh Thần Miếu này, nàng còn từng dẫn người đến khiêu chiến.
Nhưng hơn hai mươi cao thủ đỉnh cấp cùng nhau, cũng chỉ vượt qua được ải thứ nhất.
Có thể thấy Vận Mệnh Thần Miếu khó khăn đến mức nào, chắc chắn không phải thứ người thức tỉnh giai đoạn này có thể vượt qua.
Mà lúc này Vương Viễn năm người lại tiến vào Vận Mệnh Thần Miếu, Lý Tinh Nguyệt đương nhiên là kinh sợ không thôi.
Phải có thực lực cỡ nào mới dám làm như vậy... Hay là... Bọn họ không phải người Ma Đô, nên không biết độ khó của bí cảnh này?
"Lão đại, giờ chúng ta sao đây? Có đuổi vào không?"
Lúc này, cung tiễn thủ lại gửi tin tới.
Lý Tinh Nguyệt đã nhận tiền của Lệ Phi Long.
Nhận tiền của người, phải giúp người giải họa.
Nên Lý Tinh Nguyệt mới phái mấy cao thủ, truy đuổi theo đến gần di tích thái cổ, chuẩn bị giết Vương Viễn và những người kia.
Ai ngờ chưa kịp ra tay thì đám kia đã chui vào thần miếu...
Một loạt thao tác này khiến người của Thần Thoại mạo hiểm đoàn ngớ người.
Tình huống này tương tự việc bạn đuổi theo giết người ta, thì người ta lại chạy thẳng vào đồn c.ô.n.g a.n vậy.
Không đi vào thì... đã nhận tiền rồi.
Đi vào... thì nguy hiểm quá, không chừng lại cùng c.h.ết.
Nhưng mà cứ thế bỏ đi... lại không thể nào giải thích, chỉ có thể xin chỉ thị Lý Tinh Nguyệt.
"Trước chờ đã!"
Lý Tinh Nguyệt suy nghĩ rồi nói: "Có khả năng là bọn chúng phát hiện các ngươi theo dõi, nên mới chọn vào bí cảnh trốn... Nếu mọi người đi vào, chẳng phải trúng kế của hắn? Cứ chờ ở ngoài, nếu chúng không ra được thì c.h.ết bên trong cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi, kể cả chúng có may mắn ra ngoài được, cũng sứt đầu mẻ trán rồi."
"Được!"
Cung tiễn thủ trả lời, tiếp tục canh giữ ở cổng thần miếu....
Còn Vương Viễn và đồng đội, lúc này đã đến bên trong thần miếu.
Sau khi vào thần miếu, cảnh trước mắt Vương Viễn chợt thay đổi, cả đám đã đến giữa một khu rừng rậm rạp.
Những cây đại thụ to lớn che khuất cả bầu trời.
Phóng tầm mắt ra xa cũng không nhìn thấy điểm cuối.
【Nhắc nhở: Ngươi phát hiện Mê Thất Sâm Lâm】
"Má! !"
Nhìn cảnh tượng trước mắt, da đầu Vương Viễn tê dại.
Vương Ngọc Kiệt thì càng run cầm cập.
Mẹ nó! Lại là khung cảnh rừng rậm!
Hai người này, một đôi mù đường...
Nhất là Vương Ngọc Kiệt.
Vương Viễn ít ra trong môi trường bình thường còn là người bình thường... Còn Vương Ngọc Kiệt thì kiểu như bị ném ra đường thì đến xe còn không bắt được mà về nhà.
Hai người thấy khung cảnh rừng rậm này thì chẳng khác gì bị ném vào lò hỏa táng cả.
Dù sao thì việc lạc đường đâu liên quan gì tới thực lực... Dù thực lực ngươi có mạnh hơn nữa, lạc đường thì cũng chịu chết.
"Hay là chúng ta ra ngoài đi..."
Vương Viễn gãi đầu, tỏ vẻ cái bí cảnh này không thám hiểm cũng không sao...
"Ra ngoài bằng cách nào?"
Tử Thần nhìn quanh một lượt, trán cũng lấm tấm mồ hôi.
"Vào bằng cách nào, ra bằng cách đó... Ơ? Đường lúc vào đâu rồi?"
Vương Viễn vừa muốn nói vào thế nào thì ra thế đó, nhưng nhìn lại... vẫn là rừng rậm, con đường lúc vào đã biến m.ấ.t.
"Ta nói a! ! !"
Tóc Vương Viễn dựng ngược lên.
Không phải chứ... Cái bí cảnh này làm sao thế? Sao chỉ vào được mà không ra được?
Chẳng phải nói chỉ có thể tiến không thể lùi sao?
Nếu mà lạc trong rừng rậm thì đúng là kẹt ở đây cả đời.
"Mở cổng! Chúng ta truyền tống về luôn!" Vương Viễn không nói hai lời, ra lệnh cho Tử Thần ngay lập tức.
Có cổng truyền tống thì ngược lại không sợ không quay về được.
"Không được!"
Nhưng Tử Thần lắc đầu: "Không dùng được truyền tống thuật!"
"Kỹ năng của ngươi bị phong ấn à?" Vương Viễn nghe vậy kinh hãi.
Truyền tống thuật là kỹ năng không gian, nếu không dùng được thì chỉ có một trường hợp là nơi này không sử dụng được ma pháp không gian.
"Không phải..." Tử Thần lắc đầu: "Truyền tống thuật vẫn dùng được... Nhưng không rời khỏi chỗ này được."
"Chuyện này là thế nào?" Vương Viễn vội mở bảng Lãnh Chúa, nhấn chọn kỹ năng về thành.
Đây là kỹ năng riêng của Lãnh Chúa, có thể tự do đi lại giữa các lãnh địa, hoặc trở về lãnh địa từ bất cứ đâu.
【Nhắc nhở: Vị trí hiện tại của ngài và vị trí đã chọn không thuộc cùng một không gian, về thành vô hiệu.】
"A... Cái này..."
Vương Viễn ngây người.
Không thuộc cùng một không gian! !
Chẳng lẽ... Nơi này không phải thế giới thực tại?
Ma pháp truyền tống không gian không dùng được có hai tình huống, một là môi trường phong tỏa kỹ năng không gian, hai là không thuộc cùng một chiều không gian.
Ví dụ như truyền tống thuật của Tử Thần tuy lợi hại, muốn đi đâu cũng được, nhưng chắc chắn không thể vượt chiều không gian truyền tống đến thế giới game.
Tương tự, Vương Viễn và những người khác giờ không ở trong chiều không gian của thế giới thực tại, nên truyền tống thuật và về thành thuật đều không thể khóa mục tiêu ở dị thứ nguyên.
Nói cách khác, vị trí của mọi người giờ không cùng chiều không gian với thế giới thực tại.
...Cái này thì có hơi lạ rồi.
Nếu là ở thế giới thực tại, gặp nguy hiểm, có Tử Thần thì chí ít còn về được nhà.
Nhưng bây giờ truyền tống thuật không thể về nhà được thì chỉ còn cách đi tiếp.
Còn việc có ra được hay không... Thì phải xem m.ệ.n.h.
Dù sao thì Vương Viễn giỏi đủ thứ, chỉ mỗi việc tìm đường là dở tệ.
"Xong! Chắc mọi người phải c.h.ết ở đây thôi." Vương Ngọc Kiệt vẻ mặt ủ rũ.
Những người khác nghe xong đều hoảng sợ.
Phải biết, Vương Ngọc Kiệt vốn là người gan lớn nhất trong đội, trước giờ mọi người chưa từng thấy cô ta như vậy, đừng nói là uể oải như bây giờ, mà ngay cả gặp boss siêu cấp như Djamel cô cũng dám vác dao lên mà chém.
Vậy mà giờ cô ta lại là người sợ hãi trước tiên... Tình hình của những người khác thế nào cũng có thể tưởng tượng được.
"Cái kia... Các người không bay được à?"
Lúc này, Lương Phương đột nhiên hỏi.
"Đúng vậy a!"
Vương Viễn gật đầu: "Thì ta nè!"
"Bay được thì còn sợ rừng rậm sao?" Lương Phương nói: "Mọi người bay lên rồi cho chúng tôi tọa độ, rồi nhờ đại ca Tử Thần mở cổng truyền tống, chẳng phải chúng ta ra ngoài được rồi sao?"
"Có lý đấy! Đúng là ngươi!" Vương Viễn nghe vậy hai mắt sáng lên, vội mở cánh định bay lên.
【Nhắc nhở: Khu vực cấm bay.】
Kết quả còn chưa kịp bay đã bị hệ thống nhắc nhở hiện ngay trước mắt.
"Xoa! Không cho bay!"
Thấy nhắc nhở, Vương Viễn cũng cạn lời.
Cái bí cảnh này, đơn giản là điên rồi, rừng rậm thì đáng sợ như vậy, mà lại chỉ có thể đi bộ sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận